Giản Phàm vỗ đầu, nghĩ đi nghĩ đi, nếu ông ấy để căn nhà cho mình, vậy không lý nào không nói mật mã, vậy thì mật mã phải là thứ mình đoán ra được, hoặc ông ấy nghĩ mình đoán ra được ... Mẹ nó! Lại trêu mình rồi, chả lẽ mình kém ông ta chắc. Giản Phàm nhắm mắt lại một lúc, bấm vài số ... Không biết có phải là vì tiền thúc đẩy không mà rất nhanh, tích, cửa mở ra rồi, Giản Phàm nhếch mép, sao làm khó mình được, đắc ý khom người đi xuống dốc.
Mật mã 960821, số hiệu hồ sơ vụ án Phân cục Tấn Nguyên, ngày xảy ra vụ án.
Lối đi xen xì không thấy gì hết ngoài ánh sáng lờ mờ cuối đường, nghe thấy hơi thở nặng nề của bản thân, chỉ vài bước chân mà tưởng chừng chạy mấy km rồi, Giản Phàm đứng trước cửa, tấy đặt lên ngực, áp trái tim không nhảy rằ.
Còn, đồ cổ đều còn, tất cả như lần đó.
Chính vì còn nên Giản Phàm mới thất kinh, số đồ cổ này giá trị còn hơn cả cái biệt thự, Lý Uy tốn mười mấy năm sưu tầm, lại cất dấu ở nơi không ai biết thì làm sao có thể là phàm vật, chính vì thế mà làm Giản Phàm run sợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây