Trương Chí Dũng là hình cảnh lâu năm một trong số các tổ trưởng của đội trọng án, nhìn Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương và Giản Phàm, rõ ràng chỉ là đám nhãi con nhỏ hơn mình không ít, theo thói quen bất tri bất giác chiếm địa vị chủ đạo: “ Vụ án hiện đã bị kẹt, về lý luận không thẩm vấn được cuối cùng cưỡng ép phán xử, nhưng chúng ta thiếu chứng cứ, các cậu nấu một nồi cơm sống, bên trên không tiêu hóa được, đầy cả nồi về. Tôi nói này Giản Phàm, sao cậu lại tiếp nhận? Vận may là thứ chỉ có một hai lần thôi, đừng nghĩ nó là cơm ăn thường ngày.”
Giản Phàm chỉ cười vỗ hồ sơ vụ án, nghề này chú trọng bối phận tư lịch, y còn trẻ, tuổi nghề ít, bị người ta không đủ tin tưởng cho rằng y ăn may cũng là bình thường, chẳng trả lời, vỗ hồ sơ hỏi: “ Anh Trương, thời gian quả anh điều tra có kết quả gì?”
“ Chuyện này đội trưởng Lục sẽ bố trí cho cậu, năm xưa bốn người Tề Thụ Dân, Trịnh Thành Thắng, Lý tắm Trụ, Trần Cửu Văn bị xử xong, trừ Trịnh Thành Thắng, còn lại ba người kia đều cải tạo trong tỉnh. Ba người được giảm án đều phụ hợp quy định, cục quảy lý trại giam tỉnh mỗi năm đều phê duyệt giảm án tớn hơn 8000 vụ, mánh khóe trong đó nhiều thế nào tôi không nói nữa ... Khó là ở người ta làm rất quy phạm, cậu không bới móc được gì, có nhiều việc biết mười mươi cũng chỉ trơ mắt mà nhìn thôi. “ Ý của Trương Chí Dũng là tôi không tra ra gì hết có tra cũng vô ích:
Mở đầu có phần miễn cưỡng, tiễn Trương Chí Dũng đi rồi, còn lại Giản Phàm cùng hai vị tướng chỉ biết ậm ừ, đã không giúp được gì còn nói mấy câu mát mẻ như càng sống càng đi xuống, năm sau tệ hơn năm trước. Quả đúng vậy, cái tổ chuyên án giờ chỉ còn ba người, có chút đìu hiu vắng vẻ.
Nghĩ mà thấy ấm ức, liên tiếp mấy tháng, nhiều lần lập công lớn, chở khẳm mang về, quả ngọt bị người ta khuân đi hết, chỉ để lại đống đổ nát, giờ vụ án này từ miếng bánh thơm phưng phức bị mấy nhóm người ngọm quả thành khúc xương chẳng còn mấy thịt rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây