Một cai chắp tấy đó của Thương Đại Nha khiến những người khác đều nhìn sang hắn, làm Kỳ Chí Hàng như ngồi trên bàn chông, nhưng rốt cuộc vẫn không ai nói gì hết.
“ Ài, tôi lại quên mất rồi, giờ các anh giờ còn ai quen biết tôi nữa đâu, xâ lạ, xâ lạ cả rồi.” Thương Đại Nha buông một tiếng thở dài làm ra vẻ chúa cay uống cạn chén rượu:
Hứa Hương Nam cởi mũ cảnh sát cầm ở tắy, vuốt tóc nơi huyệt thái dương bị mũ ép thành nếp, khinh miệt nhìn Thương Đại Nha: “ Thông minh, nếu sớm thông minh như vậy thì không có nhiều chuyện như vậy, nói không chừng chúng tôi ra tắy. Tôi của anh chỉ phán hai ba năm, chưa chắc đã phải ngồi lâu như thế, giờ thì tổ chức tống tiền ông chủ Lôi, còn đập phá xe, ý đồ uy hiếp khu trưởng Giang và giám đốc Vương ... Thương Đại Nha, tự tính xem chừng ấy tội thì bao năm? ... Biết vì sao tôi cho anh uống không, uống đi, vì không biết ngày tháng năm nào anh mới được uống lại đâu.”
Lời nói hùng hồn, thêm vào bộ cảnh phục, giống như Thương Đại Nha đã là con thú trong lồng, thoải mái chơi đùa.
“ Tôi nói này cục trưởng Hứa, nhiều tội danh thế, anh có chứng cứ không? Với chuyện tôi dùng 80 vạn nhập cổ phần với mọi người, là tiền tươi thóc thật đáng hoàng, sao không nhắc?” Thương Đại Nha giở trò vô lại:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây