“ Người anh em, nói gì đi chứ, tiếp theo phải làm sao? Chọc hết các tổ ong rồi, Vương Bình Dương cũng là tên lưu manh, dưới trướng không ít người như tôi, một chọi một thì tôi chẳng sợ, nhưng bây giờ cả bọn liên hợp lại chơi tôi, tôi sợ mai về không mất chân cũng mất tắy, đám này tin tức linh thông hơn cảnh sát nhiều ...” Thương Đại Nha không khỏi khẩn trương hỏi, từ lúc rời thành phố tới giờ đã hơn nửa tiếng, cứ đi về phía trước, mà Giản Phàm chẳng nói gì ngoài bảo hắn tắt di động:
Giản Phàm từ từ đỗ xe bên đường, tắt máy, bên cạnh là đồng hoang, trước sau họa hoằn lắm mới thấy một ánh đèn xe, bốn bề chỉ có côn trùng kêu ra rả. Giản Phàm thong thả mở chai nước khoáng uống một ngụm: “ Mấy người theo anh đều đi cả rồi chứ?”
“ Đi hết cả rồi, trừ người đập xe ở quán ăn Tây, còn lại mấy người theo tôi đều là dân vùng ngoài, mỗi người một vạn, cậu đứng lo, toàn là kẻ lọc lõi, chỉ cần trên người có tiền thì đừng hòng có ai tìm được ... Huống hồ bọn họ chẳng làm gì, căn bản không cần sợ.” Thương Đại Nha hiểu đám đó hơn Giản Phàm, đợi khi đám kia trở về thì tất cả đã thay đổi rồi, vả lại đâu phải là phạm pháp gì, cẩn thận thế này là hơi quá:
“ Lão Thương, anh có phúc đấy, làm việc còn gọn ghẽ hơn Đường Đại Đấu năm xưa, ha ha ha ... Khúc dạo đầu đã xong chỉ còn đợi vở kịch lớn cuối cùng thôi, nhưng tôi lại lo chính bản thân anh đấy.” Giản Phàm nói đầy thâm ý:
Thương Đại Nha đưa thuốc lá tới mời, Giản Phàm không từ chối, lâu lâu thử lại cái vị khói tê tê đầu lưỡi, Thương Đại Nha thản nhiên: “ Chúng dám làm gì tôi chứ, giờ tôi muốn ai chết, kẻ đó sẽ không chết tử tế.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây