Đi quả hành lang dài, hai bên là đám đông đứng nghiêm trang, rời tiểu viện tĩnh mịch vẫn nghe thấy tiếng khóc của Giản Hoài Ngọc, có điều đã trộn lẫn tiếng cãi vã, xem ra đám con cháu không đợi được nữa rồi, muốn tranh giành thứ thuộc về mình. Giản Phàm đưa Tằng Nam đi nhanh hơn, bỏ lại tất cả ở phía sau.
Tới khi vào xe Tằng Nam vẫn khóc nấc không ngừng, Giản Phàm không nói, có vẻ muốn đi, nhưng bị cô giữ lại, quảy đầu thở dài:” Giờ anh không có chút tâm tình nào cả, chúng ta ở bên nhau chỉ cãi nhau thôi, mà anh thì không muốn cãi nhau với em.”
“ Xin lỗi, ngày hôm đó em không nên nói với anh như thế.” Tằng Nam rụt rè nói, có vẻ bị cảnh sinh ly tự biệt làm xúc động, sợ Giản Phàm đi mất, hai tấy ôm lấy đùi y:
“ Đừng làm thế, người ta nhìn thấy không hay ... Nếu nói xin lỗi phải là anh, biết bước chân quá giới hạn sẽ không có kết quả tốt, cuối cùng vẫn không kìm được ... Em biết tính anh rồi, anh vẫn không biết đối xử với em ra sao.”
Tằng Nam không miễn cưỡng y nữa, buông tấy hậm hực: “ Em còn chưa ép anh cưới em, anh sợ cái gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây