Hai người chạy tới phòng bệnh, ngồi bên cửa là Diêm giả Văn, đang định ngăn cản thì bác sĩ mở cửa đi rằ, tháo khẩu trang dặn đợi thêm một lúc hẳng vào. Diêm giả Văn hỏi tình hình, bác sĩ chỉ nói mấy câu an ủi, chứng tỏ không hi vọng gì. Tiếp đó Giản Hoài Ngọc đi lên, chưa nói đã vái Giản Phàm một cái, cám ơn luôn mồm, Giản Phàm phát bực: “ Đừng vái nữa, rốt cuộc là chuyện gì, ông cụ sắp đi, con cháu không ở bên, kéo người ngoài như tôi tới làm gì?”
Giản Hoài Ngọc mặt đau khổ: “ Cha tôi không muốn gặp con cái, kể cả tôi.”
“ Hả? Sao lại thế?” Giản Phàm nhìn Tằng Nam, cô không nói, nhìn em gái lai, cũng né tránh, dựa vào bên chồng, vỗ trán: “ Tôi hiểu rồi, bảo sao lại mất lâu như thế để xác nhận, các người thông đồng với nhau ép ông cụ sửa di chúc chứ gì?”
Hai vợ chồng Giản Hoài Ngọc bị Giản Phàm nói thế, thần sắc xấu hổ, khỏi nói cũng biết là đoán đúng.
“ Thì ra tôi vất vả đi tìm người thân cho ông là vì để tranh giả sản à, sớm biết vậy, nói thế nào cũng không đồng ý.” Giản Phàm nổi nóng:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây