“ Mà anh có chuyện gì thế? “ Giản Phàm kéo cổ tấy Tương Cửu Đỉnh xem đồng hồ, đã sắp năm giờ, thuận tiện hỏi, không muốn hắn nhân cái cớ này lần sau tới làm phiền mình. Bao năm như thế cũng hiểu ra rồi hai bên quả thực không hợp, lớn lên ở môi trường khác nhau, lối suy nghĩ khác nhau, tiếp xúc nhiều thì phát sinh chuyện hiểu lầm chỉ là sớm muộn, mà y không muốn chuyện đấy:
Tương Cửu Đỉnh thấy thái độ thoải mái này của Giản Phàm cao hứng lắm:” Công ty khai phát thực phẩm thịt ngâm là tài sản riêng của Tương gia, tôi muốn mời anh giả nhập, cấp cho anh một phần cổ phần, để anh chính thức thành cổ đông, thế nào?”
“ Gì thế, anh không có bài nào mới à, lại muốn tặng cổ phần cho tôi, nghe đã thấy phiền.” Giản Phàm không khỏi nhớ lại vài chuyện cũ, hài hước nói:” Nào, nói xem tặng tôi bao nhiêu, nói trước nhé, tôi nghèo lắm , anh đừng bẫy tôi.”
“ Xem anh nói kìa, anh mà còn nghèo thì ai mới giàu được, mấy công ty bán đồ ăn nhanh đều liên doanh với anh, nói thị phần ăn nhanh ở thành phố này quá nửa bị anh khống chế cũng không ngoa. Người khác chỉ thấy anh lười nhác không muốn mở rộng, tôi thì biết anh âm thầm khống chế từ đầu nguồn nguyên liệu, bao hết mấy ruộng rằu lò giết mổ, ăn chênh lệch hai lần, giàu tới chảy mỡ, một năm anh kiếm vài trăm vạn một cách nhẹ nhàng, đúng chứ? Mới đầu tôi không nhìn rằ, giờ mới phát hiện những người im lặng phát tài như anh mới đáng sợ, tôi chỉ có cái xác to thôi, thu nhập có khi không bằng một nửa của anh ... Huống hồ anh vừa xẻo được 2000 vạn ...” Tương Cửu Đỉnh cứ như đang kiểm kê giả sản của Giản Phàm:
Giản Phàm tặc lưỡi:” Tôi ngứa mắt nhất với anh ở chuyện này, tài chính có vấn đề chứ gì, có thì nói đi, đừng vờ làm người tốt, cái gì mà tặng tôi cổ phần, trên đời này làm gì có cái gì miễn phí.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây