“ ... Mau mau đứng lên đi, bọn lưu manh này mục tiêu là giải tỏa chứ không phải chúng tắ, nếu không chúng xông vào đánh là chết đấy.” Tiêu Thành Cương kéo Phí Béo dậy, mắt đã quen với bóng tối, hai người trèo lên nóc nhà, nhà này xem ra bị dọn rồi, bốn phía đều không có bóng người, xâ xâ bóng người lố nhố, tiếng quát tháo ồn ào, có người ngăn cản cư dân, đấm đá kêu gào vẫn tiếp tục, mấy chục mét ven đường hỗn loạn:
“ A, a, đau quá, máu ... Mẹ nó, thằng nào đánh mình?” Phí Sĩ Thanh sờ đầu đưa trước mắt nhìn, chửi um lên, đầu có mấy cục lớn nhỏ, vừa rồi đấy hứng khởi, chạy say sưa không còn biết đau là gì, giờ mới thấm, vừa chửi đối phương, lại chửi vương bát đàn Giản Phàm lâm trận bỏ chạy, thằng không có nghĩ khí:
Phải rồi, Tiêu Thành Cương nhớ ra Oa cả vội hỏi Phí Béo, Phí Béo chửi um lên, bảo Giản Phàm hèn nhát bỏ trốn, đang bán tín bán nghi thì thấy một cái máy xúc đột nhiên như bị rút gân, gầu xúc hạ xuống, im lìm ...
Tiêu Thành Cương sáng mắt, vỗ đầu tự trách:” A, mình ngu quá, đó mới là chỗ yếu hại.”
“ Yếu hại cái gì?” Phí Béo không hiểu ra sao, lật đật bò dậy:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây