Vì thế Giản Phàm ở nhà, nhanh chóng khôi phục nhịp độ cuộc sống như trước kia, sáng dậy tập thể dùng, đi mua rằu, trưa thì cùng cha vui vẻ nấu ăn, nhăm nhe tìm khách để xẻo, tối về lấy lòng mẹ. Mẹ mình ấy, mắng thì mắng, đánh thì đánh, tới lúc quản trọng tuyệt đối đứng ra bảo vệ con trai không suy nghĩ.
Cứ thế lề mề ở nhà vài ngày, tối hôm đó hết khách đóng cửa quán, về tới nhà thì thấy chiếc xe cảnh sát của đồn Thành Quản, biết đó là xe của chú hai, thường dùng xe công làm xe tư, đoán chừng có tin rồi, trong lòng Giản Phàm không khỏi hồi hộp.
Giản Phàm vừa mới mở cửa thì thấy cha mẹ vẻ mặt âu sầu ngồi trên trang kỷ, chú hai thì đang cầm chén trà trầm ngâm, cả ba người có vẻ hồi lâu không nói rồi, gạt tàn đầy mẩu thuốc, làm y có linh cảm chẳng lành.
Giản Trung Thật nghe tiếng mở cửa thì quảy đầu vẫy tấy gọi:” Tới đây, cả nhà đang đợi con đấy.”
Giản Phàm đi tới ngồi cùng cha mẹ, hết nhìn người này nhìn người kia, mẹ né ánh mắt của y, làm lòng trùng xuống, thôi xong rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây