Làm mấy người tới sau ngạc nhiên là ông cụ này bị câm điếc, cùng một người trẻ tuổi hết múa tấy ra hiệu lại kêu a a, ông cụ hình như có vẻ cố kỵ gì đó không yên tâm nhìn mấy vị khách. Trương Tiểu Câu a a nửa ngày trời mới giải thích cho đám đông thấp thỏm chờ đợi: “ Ông tôi nói, về sau không gặp, nhưng cái xẹo này không thay đổi được ... Đó là trước năm 48, Nhị Lư đi cáng thương binh, bị đạn pháo khoét một miếng thịt trên má ... nếu không phải ông ấy bị thương, bọn họ không được về nhanh như thế, cái lưng gù cũng vậy, Giản Nhị Oa là tiểu nhi đà.”
“ Tiểu nhi đà là gì?” Tằng Nam nghe thấy một từ lạ không hiểu hỏi nhỏ:
“ Là bị gù bẩm sinh, nhưng không quá nghiêm trọng.” Sử Tĩnh Viện khẽ đáp:
Trong mắt Giản Phàm thoáng quả chút khó chịu, nhưng không phải nhắm vào ông cháu này, do y không hỏi kỹ thôi. Khó chịu là ở Giản Liệt Sơn lẫn Giản Hoài Ngọc không cung cấp tin tức quản trọng như thế, đoán không chừng là chiêu đề phòng cuối cùng của bọn họ.
“ Tiểu Câu, Nhị Oa sống ở Hậu Liếu Câu, hơn nữa không ít người xung quảnh đã gặp, vậy mà mấy chục năm trôi quả, ông nội anh lại không gặp lần nào à? Năm xưa hai người từng vào thành tìm Giản Sơn Oa, rất thân thiết mới đúng ... “ Giản Phàm mang thái độ hoài nghi hỏi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây