Trần Ngạo là cảnh sát đào tạo chính quy bài bản, bằng cấp cao, trình độ cao, con người nghiêm túc, bởi thế cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm hắn không hài lòng, công tác cảnh vụ, dù lớn hay nhỏ, cũng không nên coi như trò đùa thế này. Đột nhiên có bóng đen to lớn gần như bao phủ Trần Ngạo, vừa giật mình thì người kia hỏi: “ Người anh em, biết vẽ mỹ nữ không?”
Trần Ngạo há mồm nhìn tên béo ngoại cỡ, câu này không phải coi thường chuyên ngành của hắn sao, tuy không vui, nhưng hắn là người thận trọng, không rõ đối phương thân phận thế nào, đành gật đầu.
“ Oa, tốt quá, vẽ cho tôi một mỹ nữ đi.” Phí Béo ngồi xuống bên cạnh, thái độ ân cần tới mức làm người ta khó lòng từ chối:
Tuy vậy Trần Ngạo khéo léo từ chối:” Anh muốn vẽ ai, mà cần gì phải vẽ, giờ ảnh độ phân giải cao nhiều lắm, còn cần vẽ à?”
Phí Béo len lén chỉ Tằng Nam, thì thầm: “ Xinh đẹp không, chị Tằng của tôi đấy ... Vẽ cho tôi một bức, gợi cảm chút, quần áo ít một chút, mỏng một chút, kiểu lấp ló nửa kín nửa hở ấy, thế mới khêu gợi, đừng vẽ lộ quá sẽ thành tục, hiểu không ... hề hề, khi nhớ tôi mang ra xem, về Ô Long tôi sẽ mời cơm, tôi họ Phí, tên Sĩ Thanh, ra đường phố Ô Long hỏi, không ai không biết Này, sao thế, lại không bảo cậu vẽ miễn phí, xem chất lượng trả tiền mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây