“ Không chắc, nhưng tôi không tin có sự trùng hợp, ví như sự trùng hợp Dẫn Nga gặp Giản Lão Thuyên, dù trùng hợp cũng có thể dùng làm thời cơ ... Ví như tôi từng xem một vụ án mưu sát, Tiểu khu Bảo Sâm Đại Nguyên vào năm 99, có vụ án đột nhập giết người, giết cả nhà ba người, theo giám định là do sát thủ chuyên nghiệp gây rằ, sơ bộ phán đoán có người thuê. Nhưng ba ngày sau khi phát hiện thi thể không có chứng cứ gì, đội trọng án khi đó huy động hơn 400 người tìm kiếm ... Dè đâu tìm được đôi uyên ương ngoại tình dã ngoại ở tiểu khu, công an tìm tới nhà còn tưởng gian tình bị lộ, sợ gần chết. Theo lời khai của họ chỉ thấy bóng lưng và màu xe, nhưng dựa vào thông tin vụn vặt mà tìm được sát thủ ...” Giản Phàm lấy ví dụ vụ án ra minh họa:
Tằng Nam chẳng có tí hứng thú nào với mấy thông tin này, thậm chí còn bực bội: “ Nhắc anh một câu, nắm chắc chút, tôi đã gọi điện cho trợ lý Lôi, nghe giọng điệu người ta không tin.”
“ Vậy cô có tin không?”
Đối diện với đôi mắt sâu như đầm nước ấy, ma xui quỷ khiến thế nào Tằng Nam gật đầu chẳng nghĩ ngợi gì, có lẽ vì sự tự tin trên người Giản Phàm, khiến cô tin tưởng.
“ Đúng rồi, người xưa nói, không điều tra không có quyền phát ngôn, ở nơi này đừng nói tìm người, mà tìm đường còn khó nữa là.” Giản Phàm được cái gật đầu ấy khơi lên tâm lý thích khoe khoang, dù là thiên tài cũng cần người vỗ tấy tán thưởng mà: “ Lần đầu xem tài liệu Giản Hoài Ngọc cung cấp, tôi đã thấy buồn cười, thôn đã bỏ hoang còn tìm tới làm gì, đúng là ngu xuẩn hết mức. Những chuyện như thế không bao giờ có thể nhấn chìm trong lời bàn tán ở thôn quê, không bao giờ thiếu người biết chuyện, chỉ cần biết gợi ý, có thể khơi lên ký ức ngắt quãng của họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây