Tiêu Thành Cương làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Oa ca, em có vấn đề cuối cùng, nếu anh thuyết phục được thì em chấp nhận suy đoán của anh, anh cũng biết, một khi phương hướng sai, chúng ta sẽ đi một đường vòng lớn sau đó quảy về chỗ cũ ...”
“ Rồi rồi, biết ý mày rồi, đừng học cái thói ở hội nghị ra đây.” Cái thằng đầu óc đơn giản đó chỉ cần chổng mông lền là Giản Phàm đã đoán ra muốn đánh cái rắm gì, xuả tấy cắt lời: “ Mày muốn hỏi vì sao Giản Dẫn Nga chỉ xuất hiện một lần mà tắo phán đoán bà ấy sống ở Hậu Liếu Câu chứ gì?”
“ Đúng, bà ấy có thể đi thắp hương hay tình cờ đi ngang quả lắm chứ?” Tiêu Thành Cương đưa ra chất vấn hợp lý:
Tằng Nam cũng nhớ rằ, bị Giản Phàm xoay vòng vòng suýt quên lúc nãy cô cũng hỏi câu này, chỉ là cô vẫn đứng về phía Giản Phàm: “ Đây cũng là một khả năng, dù sao chúng ta cũng không có đường nào khác hơn để đi, tra thử cũng tốn bao lâu đâu, suy đoán thôi mà.”
“ Suy đoán phải có căn cứ chứ.” Tiêu Thành Cương cố chấp: “ Nếu đúng là bà ấy chỉ đi thắp hương thì chúng ta mất mặt ... Á, sao đánh em?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây