“ À, tôi hiểu rồi, không thể dùng lực lượng cảnh sát, nhưng thành công phải có danh nghĩa cảnh sát trong đó.” Tần Cao Phong chép miệng, không thoải mái lắm, hắn ghét nhất là chuyện tranh công của người khác: “ Chi đội Lục, chúng ta không thể cứ mãi làm cái chuyện vừa làm gái điếm lại muốn bia trinh tiết này được. Với lại anh tranh ăn với Giản Phàm đấy, đã nghĩ kỹ chưa?”
“ Hết cách, gái điếm phải làm, bia trinh tiết cũng cần có, huống hồ Giản Phàm không thiệt, thẳng nhãi đó xẻo của người ta 2000 vạn, đó là khái niệm gì? Chúng ta sống mấy đời mới kiếm nổi, mà thằng nhãi đó có chuyện gì không làm được, tìm ra rồi, anh dám đảm bảo nó không xẻo thêm khoản nữa không?” Lục Kiên Định rít hơi như đau răng, năm xưa Giản Phàm mặc cảnh phục còn quản được phần nào, giờ thì thả hổ về rừng, chịu chết rồi:
“ Chắc chắn cậu ta sẽ làm thế.” Tần Cao Phong cười, không lo còn có vẻ tán thưởng:
Lục Kiên Định không vui: “ Được rồi, lý lẽ tôi nói rõ rồi đấy, nặng nhẹ thế nào anh tự cân nhắc, giờ đã là ngày thứ sáu, Tiêu Thành Cương chỉ mới báo cáo một lần, nói Giản Phàm xúi bẩy làn sóng di dời mộ gì đó, mới đầu tôi không hiểu, về sau nghĩ rằ, cách này là đúng, chẳng may có người vì khoản 1 vạn mà tới, chắc phải cậu ta vớ bở à? ... Thằng nhãi đó, đầu óc khác người, sao tôi không nghĩ rằ, tốn công chạy tới Tảo Thụ Câu chả có nỗi một bóng ma.”
“ Anh đợi chút, tôi hỏi thẳng Tiêu Thành Cương là được ...” Tần Cao Phong lấy điện thoai, hỏi vài câu, sắc mặt thay đổi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây