Ngũ Thần Quảng chậm rãi bắt chước giọng điệu của ai đó, nói: “ Có phải giảng thế này không, phá án giống như nấu ăn, cơm càng trắng tinh càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt, phải cẩn thận tỉ mỉ, dùng lửa nhỏ hầm canh ... Nói chung làm gì cũng giống làm cơm, đúng không?”
Mấy vị chi đội đặc cảnh tròn mắt nhìn lãnh đạo, kiểu luận điệu này chuyện cười ở chi đội, sau dần dần mới hiểu Giản Phàm là người làm được nhưng nói không rằ, kết hợp phá án với ẩm thực lại quá cao siêu, chẳng lẽ bắt nhân viên phá án đi học nấu ăn để lĩnh ngộ, ngạc nhiên hơn nữa lại từ miệng bí thư Ngũ nói rằ, cứ như do bí thư Ngũ nắm tấy truyền thụ vậy.
“ Ha ha ha ha.” Thì ra là như vậy, Ngũ Thần Quảng sợ nhất là Giản Phàm gây ra chuyện gì nhưng những người này nể mặt mình nên dấu diếm, giờ yên tâm rồi, nhìn thái độ đó là hiểu, rốt cuộc không nhịn được nữa, cười suýt chảy nước mắt: “ Cái thằng nhóc đó bản lĩnh thì hơn người, nhưng không được đào tạo chính quy bài bản, muốn cậu ta chỉ chiêu, cậu ta không chỉ nổi. Có biết bản lĩnh lớn nhất của cậu ta là gì không?”
“ Làm cơm.” Bốn người thì có ba buột miệng:
“ Không đúng.” Ngũ Thần Quảng xuả tắy: “ Là liệu cơm gắp mắm .. Bản lĩnh này không ai học được, ví như tôi sắp phân phối cho các cậu một nhiệm vụ, chín phần mười làm khó các cậu, chưa chắc làm khó được cậu tắ, đó là bản lĩnh của Giản Phàm ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây