Thời gian như vốc nước, cứ vô tình trôi quả khẽ ngón tắy, lại hai năm nữa lặng lẽ trôi quả, dõi mắt nhìn xuống từ tầng 10 của Thiên Lãng Danh Thành, thảm cỏ hết xanh lại vàng, vàng lại xânh. Sống trong thành phố lớn, vật giá trăng vòn vọt, cổ phiếu trong tấy thì cứ tụt mãi, tiền lương thì nhích lên như ốc sên, cuộc sống với đại số mọi người trôi quả trong vất vả mơ mơ màng màng.
Đem so với những đôi vợ trồng trẻ kết hôn rồi không mua nổi nhà, hoặc là cả nai lưng làm việc đời trả nợ, đứng ở ban công rộng rãi tầng mười hưởng thụ nắng sớm dịu nhẹ, Dương Hồng Hạnh cảm thấy rất hạnh phúc. Chống lan can, mỗi lần vô tình nhìn xuống không thấy mũi bàn chân đâu cô lại khẽ mỉm cười, cái bụng nhô lên nhắc nhở cô trong đó có sinh mệnh nho nhỏ đang hình thành.
Đem so với những đôi vợ chồng trẻ kết hôn xong không dám có con, cô càng rất hạnh phúc, hơn nữa có thể thoải mái đứng đây, không như bạn bè đồng nghiệp sáng đi tối về, cảm giác vẫn là hạnh phúc.
Hôn nhân có thể thay đổi con người, bất kể là bên trong hay bên ngoài, Dương Hồng Hạnh không còn ánh mắt sắc bén đanh đá thời con gái nữa, thay vào đó là loại ôn nhu của người mẹ, còn có chút lười biếng. Khuôn mặt lúc này càng thêm trắng trẻo, càng thêm tròn trịa, hoàn toàn khác với suy đoán của ba đồng đảng, Dương Hồng Hạnh không biến thành chủ phụ, không thành oán phụ, tương lai chẳng lo, cô thành nữ nhân có thai điềm tĩnh mà hạnh phúc.
Chuông cửa kêu kính coong, Dương Hồng Hạnh chẳng buồn di chuyển, nghe thấy tiếng bước chân của mẹ, sau đó là tiếng chào hỏi của ba đồng đảng ồn ào vào nhà, mỗi tuần đều tụ tập một lần, dù kết hôn cũng không gián đoạn. Mà từ khi Dương Hồng Hạnh có thai, địa điểm tụ tập liền chọn ở nơi này, vừa mới tới đã không có lời gì hay ho, Lương Vũ Vân làm một câu, đại tỷ sao ngày càng khó coi thế? Tần Thục Vân hùa theo, eo to gấp đôi bọn em rồi? Ngưu Manh Manh càng trắng trợn, không phải chứ? Giản Phàm làm gì có bản lĩnh đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây