Đám nữ nhân la hét chói tắi, đẩy Ngưu Manh Manh rằ, Ngưu Manh Manh xấu hổ, sống chết không chịu lên. Trong lúc náo nhiệt không ai chú ý có người lặng lẽ rời đi, đó là Hồ Lệ Quân, tiếng hò reo vui vẻ vẫn truyền đi rất xâ, vài phần cô tịch, vài phần hâm mộ, đó là thời khắc rực rỡ nhất của một nữ nhân, nhưng nó vĩnh viễn vô duyên với mình rồi.
Tới cổng Hồ Lệ Quân lại quảy đầu, cho tới hôm nay, phần tình cảm đó vẫn không buông bỏ được.
“Đi thôi nào, thằng nhóc đó đúng là hại người không ít, may mà kết hôn rồi, mong rằng các cô gái thoát được kiếp nạn.” Đột nhiên có một gióng nói vang lên bên cạnh, một cánh tấy đưa khoác lấy tấy Hồ Lệ Quân, chính là Sử Tĩnh Viện:
“Nói linh tinh gì thế?” Hồ Lệ Quân hơi đỏ mặt, bọn họ cùng là người đại đội một, lại là số ít cô gái trong đội, xưa nay quản hệ thân mật, Hồ Lệ Quân sau khi rời ngành, gần như cắt đứt toàn bộ quản hệ cũ, chỉ có với Sử Tĩnh Viện càng thân thiết hơn trước, chia sẻ với nhau rất nhiều chuyện:
“Được rồi, coi như tôi nói linh tinh, có tin vui cho cô đây, hồ sơ của cô được chấp nhận rồi, chúc mừng viện trưởng Hồ .” Sử Tĩnh Viện vừa nói vừa lấy trong túi sách ra một bản tài liệu:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây