Hai mẹ con nhà này nói chuyện ba câu không rời khỏi tiền, mở miệng ra là kinh doanh với làm ăn, cha mẹ đi xâ về cũng chẳng hỏi han chuyện cuộc sống. Tương Thanh Nguyên lắc đầu, nắm tấy cháu gái vào gian trong, không ngờ thấy caon gái nằm úp mặt trên giường, hai tấy bịt chặt tắi, như không muốn nghe thấy lời bên ngoài.
Phòng tổng giám đốc có gian nhỏ dùng nghỉ ngơi, khá rộng rãi, bố trí không khác gì ở nhà, rất thoải mái, Tiểu Bội Bội nhảy lên giường, khẽ vén tóc cô cô lên, ngây thơ hỏi:” Cô ơi, sao cô lại khóc?”
Tương Địch Giai bị nhìn thấy tâm sự, ngồi dậy ôm cháu gái vào lòng, gượng cười: “ Cô không khóc, cô bị bụi bay vào mắt, Bội Bội thổi cho cô nhé.”
“Phù phù!” Bội Bội phồng má thổi vào mắt Tương Địch Giai, thổi gió thì ít thổi nước bọt ra thì nhiều, làm Tương Địch Giai phì cười.
Ài ... Ông già tóc đã bạc gần hết lại thở dài, ở gian ngoài vợ và con trai tranh cãi, còn bên trong con gái nước mắt lưng tròng vẫn phải cố mìm cười, biết lần này làm khó con gái, càng rõ trong lòng con gái chưa quên được mối tình năm xưa, tư vị dằn vặt giữa tình thân và tình yêu đó, cả ông cũng không biết đối diện ra sao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây