Giản Phàm ấp a ấp úng mất nửa ngày trời mới nói ra được, viện đủ lý do nào là nợ Tằng Nam không thể không đi, nào là Đường Đại Đầu truyền tin, lại còn tình anh em với Tiết Hán Dũng, lại có hợp tác làm ăn, tóm lại là một đống lý do không thể không đi gặp bạn gái cũ.
Đừng hi vọng một nữ nhân chấp nhận một nữ nhân khác trong cuộc đời anh, trừ khi là thân thích. Quả nhiên Dương Hồng Hạnh đang rất cao hứng đi hẹn hò với đám chị em, mặt tối sầm, giọng điệu sặc mùi nguy hiểm: “ Vì sao lại nói với em?”
“ Anh, anh mà không nói, chột dạ lắm.” Giản Phàm hiếm một lần thành thật:
Dương Hồng Hạnh bị vẻ lúng túng đó làm đuôi mắt cong lên, có điều nụ cười chưa kịp thành hình đó lập tức bị cô áp xuống:” Nói ra không sợ em phiền lòng à, nghe nói là một đại mỹ nhân, em hỏi anh, anh có muốn gặp cô ấy không?”
“ Muốn ...” Giản Phàm gật đầu theo bản năng rồi rối rít lắc đầu: “ Không muốn, không muốn, anh không nhớ nổi chị ấy trông thế nào nữa rồi ... Kỳ thực chủ yếu là bàn chuyện làm ăn, giờ Thực Thượng tuy không lớn, nhưng kênh tiêu thụ đủ dọa chết người, ngồi xuống đàm phán với họ không hề yếu thế.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây