Hai người nắm tấy nhau đi tới tầng ba, giọng nói trong đại sảnh truyền ra làm Giản Phàm dừng bước, nghe giống Ngũ Thần Quảng đang quát tháo.
“ .... Thân Bình An đã bị bắt về quy án ở km 16 ... Lưới pháp luật lồng lộng, tội ác khó thoát, chuyện của Thân Bình An là một minh chứng, làm kẻ địch của nhân dân, cuối cùng không thoát khỏi vận mệnh.”
“... Tôi hiểu tâm tình của mọi người, đều thấy thói đời ngày càng suy đồi thoái hóa đúng không? Đều cho rằng đạo đức dã mất hết đúng không? Tôi thấy mọi người không nên chỉ nhìn vào mặt tối của xã hội, nhìn lại 10 năm trước, 20 năm trước, thậm chí là xâ hơn, dù sao chúng ta đang tiến về phía trước .... Xã hội vẫn đã và đang tiến lên từng ngày, hình thái cuộc sống đa dạng hóa cũng khiến xuất hiện đủ loại tội phạm, nhưng dù thế nào, cảnh sát vẫn luôn cảnh giác, chính nghĩa luôn tồn tại, bất kể ở hình thức nào, phương thức nào, công lý tự có trong lòng người ... Mọi người có thể nghi vấn cảnh sát có phải là hóa thân của chính nghĩa không, nhưng không ai có thể phủ nhận, ngoài kia có ngàn vạn cảnh sát đang xả thân vì chính nghĩa ...”
Sau lời phát biểu hùng hồn là tiếng vỗ tấy rào rào, Giản Phàm bóp tấy Dương Hồng Hạnh, quảy sang làm mặt quỷ: “ Hạnh Nhi, em nghe xem, bốc phét tới mức độ này, Lão Ngũ làm lãnh đạo lên tới đăng phong tạo cực rồi, nói không chừng sắp được thăng chức đấy.”
“ Sao chứ? Em nghe thấy rất cảm nhiễm rất có sức thuyết phục mà.” Dương Hồng Hạnh chớp chớp hàng mi, chợt hiểu rằ: “ Em hiểu rồi, loại lời này lọt vào tai thứ cảnh sát không định hiến thân như anh, đương nhiên là chướng tắi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây