Nàng không khỏi cười khẩy, Triệu Nguyên Nhu bây giờ nói những lời này thì có liên quan gì đến nàng chứ?
Không nhận được chút hồi đáp nào, Triệu Nguyên Nhu nắm chặt khăn tay, lại nói: “Biểu tỷ, muội biết tỷ đang trách muội.”
Chuyện của nàng ta và Chu Cảnh Tầm, luôn giấu giếm Thịnh Hề Nhan quả thật là lỗi của nàng ta, nhưng nàng ta cũng không muốn để Thịnh Hề Nhan đau lòng. Ai mà biết được vị hôn phu của mình thích người khác mà có thể chấp nhận được chứ.
Chuyện trong vườn vừa xảy ra, nàng ta liền biết Thịnh Hề Nhan nhất định cũng nghe nói. Lúc đó, nàng ta đã muốn đi giải thích với Thịnh Hề Nhan, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Sau đó, Thái hậu lại triệu nàng ta đến, trách mắng nàng ta một trận tơi bời.
Nàng ta không cảm thấy mình sai, nàng ta vốn không có ý với Chiêu Vương, rõ ràng là Chiêu Vương cứ dây dưa không dứt với nàng ta, mới khiến mọi chuyện trở nên như vậy.
Triệu Nguyên Nhu cắn môi, kìm nén sự uất ức trong mắt, tiến lên nửa bước, thành khẩn nói: “Biểu tỷ, muội cùng tỷ đi gặp Thái hậu, Thái hậu nhất định là hiểu lầm chuyện gì đó, mới hạ ý chỉ như vậy, muội có thể đi giải thích.”
Nàng ta nguyện ý bù đắp, để mọi thứ trở về quỹ đạo!
Ít nhất không thể để Thịnh Hề Nhan giống như mẫu thân của nàng ta, cả đời sống cảnh góa bụa.
“Nhu tỷ nhi.” Thịnh thị vội vàng ngắt lời nàng ta, lo lắng nháy mắt với nàng ta.
Đó là thế tử Vĩnh Ninh Hầu đó!
Dù trong mắt Thịnh thị, nữ nhi chỗ nào cũng tốt, cũng không thể không thừa nhận, cuộc hôn nhân này là nữ nhi của bà ta là trèo cao.
Nếu bỏ lỡ, nữ nhi của bà ta nhiều nhất cũng chỉ có thể gả cho một tú tài nghèo khó, sống cuộc sống tay làm hàm nhai, ngày ngày lo lắng cơm áo gạo tiền.
Triệu Nguyên Nhu nhíu mày, lại muốn kéo Thịnh Hề Nhan, lần này ngay cả góc áo cũng không chạm tới.
Nắm đấm trong tay áo Triệu Nguyên Nhu siết chặt, thái độ hờ hững của Thịnh Hề Nhan khiến nàng ta rất khó chịu.
Cho dù Thịnh Hề Nhan và Chu Cảnh Tầm có hôn ước trước thì sao? Hai người họ thậm chí còn chưa gặp mặt mấy lần, dựa vào cái gì mà cuối cùng người phải nhường nhịn lại là nàng ta?! Nàng ta đã chấp nhận sự bất công của thế đạo, cũng đã lui bước. Bây giờ là Thái hậu đột nhiên nhúng tay vào, sao có thể trách nàng ta được?
Nàng ta đã xin lỗi rồi, cũng nguyện ý bù đắp, Thịnh Hề Nhan còn muốn nàng ta làm gì nữa?!
Trong lòng Triệu Nguyên Nhu nghẹn một hơi, quyết tâm nói: “Biểu tỷ, tỷ không chịu tha thứ cho muội sao? Được! Vậy muội lấy mạng này đền cho tỷ, lấy cái chết tạ tội được chưa?!”