Thế tử Vĩnh Ninh Hầu là một mối hôn sự tốt như vậy, bây giờ lại cho Triệu Nguyên Nhu, bà ta không tin Thịnh Hề Nhan sẽ không ghen tị! Nếu không phải nữ nhi của bà ta còn nhỏ, bà ta còn luyến tiếc không muốn buông tay đâu.
Lưu thị càng thêm phấn khích, nói với Thịnh thị: “Tôi đã nói rồi mà, Nhu tỷ nhi nhà chúng ta từ nhỏ đã có phúc khí, cô nãi nãi lúc đó còn lo lắng. Không phải sao, phúc khí đến rồi. Đây chính là Hầu phu nhân tương lai, cáo mệnh siêu phẩm, quả thực là phúc khí trời ban.”
Thịnh thị kỳ thực cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, đã có vài nếp nhăn sâu, ngay cả tóc mai cũng lấm tấm sợi bạc, dung mạo kém xa sự tươi tắn và trẻ trung của Lưu thị.
Nghe vậy, bà ta cười vui vẻ, khuôn mặt vốn có vẻ khổ sở vì góa bụa nhiều năm cũng hiếm khi rạng rỡ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Nguyên Nhu hơi cứng đờ, dường như có chút bất đắc dĩ. Nàng ta tiến lên vài bước, nắm lấy tay áo của Thịnh Hề Nhan, bất bình nói: “Nhan biểu tỷ, nghe nói Thái hậu chỉ hôn tỷ cho thế tử Trần Bắc Vương? Điều này đối với tỷ thật quá bất công!”
Hôm đó, Triệu Nguyên Nhu thậm chí còn không đến dự tiệc, sau đó là nghe được từ Chu Cảnh Tầm chuyện Thái hậu ban hôn cho Thịnh Hề Nhan, nàng ta lúc đó đã rất kinh ngạc.
Làm sao Thái hậu có thể ban hôn cho Thịnh Hề Nhan với một người chết chứ?! Cho dù phủ Trần Bắc Vương có tôn quý đến đâu thì thế tử Trần Bắc Vương cũng đã chết rồi, sao có thể để hạnh phúc cả đời của Thịnh Hề Nhan bị chôn vùi vì một người chết?
Thịnh Hề Nhan rút tay áo ra khỏi tay nàng ta, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nhu biểu muội thận trọng lời nói, ý chỉ của Thái hậu, há là chúng ta có thể bàn tán sao.”
Nàng đường hoàng mượn Thái hậu ra dùng.
Triệu Nguyên Nhu thở dài, người biểu tỷ họ này của nàng ta tuy là một mỹ nhân ôn nhu, nhưng tính tình lại quá cổ hủ. Trước kia, dù nàng và Chu Cảnh Tầm chưa gặp mặt mấy lần, cũng không dám trái lời hôn ước. Hiện giờ chỉ vì Thái hậu hạ ý chỉ ban hôn, nàng liền coi người chết kia là phu, giữ gìn phụ đức.
Sống như vậy, không thấy mệt mỏi sao?
Triệu Nguyên Nhu nhìn thẳng vào nàng, nói: “Biểu tỷ, dù tỷ tin hay không, muội cũng không muốn như vậy.”
Lúc Triệu Nguyên Nhu quen biết Chu Cảnh Tầm, nàng ta không biết hắn ta chính là thế tử Vĩnh Ninh Hầu. Sau này, nàng ta cũng nói rõ với hắn ta, nhiều lần tuyên bố mình sẽ không làm thiếp. Nàng ta tưởng Chu Cảnh Tầm sẽ buông tay, nhưng mà…
Có lẽ chuyện tình cảm thật sự không phải là thứ ngoại lực nào có thể cưỡng cầu.
Thịnh Hề Nhan: “…”