Đỗ Địch An lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh, lão nhân này không thể nhận ra hắn là người trên lệnh truy nã cũng là điều hết sức bình thường, bởi giờ phút này hắn đã ghim tóc lên gọn gàng, khác xa với bộ dáng tóc tai bù xù trên lệnh truy nã, trong ba năm này, tuy lính canh ngục thường xuyên tra tấn tù phạm nhưng bọn chúng cũng không có ấn tượng sâu về khuôn mặt của tù phạm, dù sao cũng một thời gian dài không có chải chuốt, hơn nữa cũng không ai có hứng thú đi nhớ kỹ gương mặt một kẻ hẳn phải chết.
Bởi vậy lính canh ngục chỉ dựa vào ấn tượng để vẽ người, hoàn toàn không giống với bộ dáng thực tế của hắn, tuy bên cạnh còn có kèm theo một bức họa lúc hắn mới vào ngục, để lộ ra ngũ quan thanh tú nhưng cũng đã qua đi ba năm, hình dạng của hắn đã xuất hiện biến hóa rất lớn, phải biết rằng, giai đoạn sinh trưởng nhanh chóng nhất của một người là lúc mười tuổi đến mười sáu tuổi, hắn hôm nay hoàn toàn khác xa so với bộ dáng còn có nét ngây thơ thanh tú trên khuôn mặt như trước kia, chịu cực hình và phải phát triển trong sự thống khổ cùng đói khát, khuôn mặt của hắn càng thêm gầy, lông mày cốt cao thẳng, tuy bây giờ chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng lại có vài phần khí chất trưởng thành cùng lãnh lệ.
Huống chi trên mặt hắn còn có bôi than đá, ngay cả người quen cũng phải cẩn thận ngưng mắt nhìn hồi lâu mới có thể nhìn ra một chút hình dáng quen thuộc.
Một lát sau, lão đầu quay trở về dẫn theo bốn đạo thân ảnh phía sau, theo thứ tự là Bahrton, Kuren, Jose cùng Barry. Ba năm qua đi, bộ dáng bốn người bọn họ cũng có biến hóa rất lớn nhưng Đỗ Địch An vẫn là vừa nhìn đã nhận ra được.
Bốn người nhìn thấy Đỗ Địch An ngay cửa ra vào, thì trên mặt ai nấy lộ ra vài phần nghi hoặc, vội tiến lên phía trước nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây