Quyết chiến (2)
Lúc này, Đỗ Địch An thấy hình bóng nguồn nhiệt nóng bỏng đó biến mất ở phía xa mặt đất, sau khi hắn dừng lại nửa phút đồng hồ, mới nhanh chóng bước đến gần đây, quan sát xa xa một chút, thấy lục địa trên trụ sở dưới đất không một bóng người, mới bước tới gần, lập tức ngửi thấy được chừng mười loại mùi vị khác nhau lưu lại trong không khí, trong đó có một loại mùi vị mà hắn đặc biệt quen thuộc, khiến choc on ngươi của hắn hơi chặt híp mắt, loé lên một luồng sát khí mãnh liệt.
“Phi Nguyệt!”
Đỗ Địch An nhớ kỹ mùi vị của nàng, ban đầu rơi vào trong tay của nàng, sống không bằng chết, hắn nhớ như in mùi vị của nàng, mũi của hắn còn nhạy bén hơn chó săn, thứ đã ngửi qua căn bản sẽ không quên, huống chi là Phi Nguyệt để lại cho hắn hồi ức sâu sắc.
“Xem ra, bọn họ cũng đến đây, lúc trước nhìn thấy bóng dáng nguồn nhiệt chỉ có ba người, những người khác hẳn là theo thói quen ẩn giấu nguồn nhiệt của thân thể, nhưng cũng không hoàn toàn tiêu trừ hết mùi vị của ta.” Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, giấu diếm nguồn nhiệt là thói quen bản năng của tay săn thú già đời, có thể làm cho kẻ địch không cách nào phân biệt thực lực vốn có của bản thân, về phần khí tức, đối với đám người Phi Nguyệt mà nói, ở chỗ này cũng không có cần thiết tiêu trừ, dù sao từ thời khắc vào thành, Lâm Trường Sinh đã biết tung tích của bọn họ rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây