Đến buổi tối ngày hôm sau, trung niên nhân mập mạp đã dần dần tỉnh lại, rên rỉ muốn bò dậy nhưng toàn thân đau nhức kịch liệt, nhất là lúc trước lính canh ngục dùng chân đá đã tác động đến thép đinh trên xương bả vai hắn. Giờ phút này hai tay hắn mềm yếu vô lực, nhất thời không thể đứng dậy được.
Hắn phẫn nộ mà rít gào nói:
- Các ngươi đều chết hết rồi sao, tới vịn lão tử a!
Những người kia lui lại phía sau, nhìn lẫn nhau rồi lại nhìn Đỗ Địch An không dám ra tay. Kể cả thanh niên cường tráng nhắc nhở hắn lúc trước, cũng chui vào trong góc, không dám lên tiếng.
Trung niên nhân mập mạp rống lên vài tiếng, thấy không có người nào đáp lại mình, trong lòng hoảng sợ cùng bi thương khiến hắn hét ầm lên. Nhưng hắn đã hiểu mình bị bỏ rơi rồi, một con hổ mù bị trọng thuơng dù có biểu lộ hung ác cũng khó có thể trấn trụ những người khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây