Không thể khiêu khích
“Bọn hắn vì sao lại được gọi là Thập Hoang giả?” Ánh mắt Đỗ Địch An từ trên thi thể dời đi, nhìn đường quốc lộ vùng ngoại ô bên ngoài cửa sổ, hỏi Rocco.
Rocco khẽ bịt mũi, mày nhăn lại, dường như cách cửa sổ xe cũng vẫn ngửi thấy mùi hôi nào đó, thấy Đỗ Địch An hỏi, hắn không chút giấu giếm sự ghét bỏ và chán ghét của mình, nói: “Những thứ này giống như chuột, nơi nơi tìm kiếm thức ăn, bất kể là thứ gì cũng ăn được, cho nên gọi bọn hắn là Thập Hoang giả, trên người bọn hắn tất cả đều là vi khuẩn, virus, Đỗ tiên sinh ngàn vạn lần không thể tới gần, nhiễm phải virus thì cho dù chiến sĩ Ma tộc như Đỗ tiên sinh đây đều chưa chắc có thể chống cự được, hơn nữa những thứ này cho dù giết cũng không bao giờ giết hết được, giết chết một nhóm lại sẽ xuất hiện thêm một nhóm.”
Nghe thấy lời hắn nói, lông mày Đỗ Địch An không khỏi nhăn lại, hắn để ý tới hai lần liên tục Rocco đều dùng “những thứ này” để gọi những Thập Hoang giả này, đây vốn nên đều là đồng loại của hắn, hơn nữa nghe ý này, Thập Hoang giả chỉ là người bị nhiễm bức xạ hạt nhân nghiêm trọng mà thôi, tầng lớp tinh anh nội thành giống như Rocco và người trung niên mặc áo đuôi tôm gặp được trước đó, chỉ biết là những Thập Hoang giả này cái gì đều ăn, nhưng chưa từng nghĩ tới, nếu không phải vì quá đói ai lại muốn ăn đồ bỏ đi?
Đồng tình và thương hại là để đối với kẻ yếu, nhưng trong mắt bọn hắn những Thập Hoang giả này, có lẽ còn không được tính là kẻ yếu, giống như phản ứng đầu tiên khi mọi người nhìn thấy con gián là cầm dép đập chết nó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây