Kết thành (2)
Nếu nói ký ức là một cuốn băng dán, truyền phát tin tức theo thời gian, như vậy Đỗ Địch An chính là cuốn băng dán truyền phát tin tức đến ngày hôm qua, gặp nó lại cho đến ngày hôm nay, cho nên ký ức mà Phi Nguyệt nhìn thấy, chính là ngày hôm trước đến ngày hôm qua, mà không có hôm nay ký ức, điều này cũng dẫn tới Phi Nguyệt không thể quan sát hết từ đầu đến cuối lưu trình ký ức của Đỗ Địch An, nếu không từng bước thủ đoạn thôi miên của Đỗ Địch An, đều sẽ bị hiểu rõ, mọi thứ đều là phí công.
“Tuy rằng đọc ký ức rất lợi hại, nhưng cũng là một cây kiếm hai lưỡi.” Đỗ Địch An chậm rãi nói: “Chuyện nào cũng có rất nhiều khả năng, nếu nói đọc ký ức giống như ăn cơm, như vậy cũng nên biết, ăn bất cứ thứ gì đều có khả năng trúng độc. Thôi miên không xem như độc, chỉ có thể xem như nhai một hạt cát, dựa vào ý chí của nàng, nếu muốn hoàn toàn thôi miên nàng, duy trì vĩnh cửu có tác dụng trong thời gian hạn định, thì hầu như là không thể.”
Samba cái hiểu cái không gật đầu, hắn cảm giác lời của Đỗ Địch An không phải dạy hắn cách giải quyết vấn đề, mà là nói cho hắn khi đối mặt với vấn đề thì nên dùng phương pháp nào để suy luận.
“Vậy thầy ơi, vì sao lại không thôi miên nàng luôn, cho dù chỉ là nhất thời, ngươi cũng có thể mượn cơ hội giết ngược lại nàng!” Samba tò mò hỏi, tuy rằng hắn biết Đỗ Địch An không làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân, nhưng hắn nghĩ không ra là nguyên nhân gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây