Trừng phạt (2)
“Vâng, trưởng quan, thuộc hạ biết sai rồi!” Gã sĩ quan trẻ tuổi cúi đầu.
Gã cựu binh tóc vàng không thèm để ý tới hắn, nhìn Đỗ Địch An cùng thanh niên bị gãy chân, nhẹ thở dài nói: “Ngay cả thực lực của đối phương còn không biết mà dám khiêu khích hắn, thật không biết một người như ngươi, làm sao lăn lộn để trở thành người Thác Hoang, có phải vì ở đây lâu rồi, không có phụ nữ và thứ tiêu khiển, khiến cho bộ não của ngươi bị nghẹt bởi phân phải không?”
Gã thanh niên bị cụt chân đỏ bừng mặt, nghiến răng cúi đầu, không dám kêu ca hay nhắc đến chuyện gãy chân để tỏ vẻ thương cảm, ít ra hắn ta cũng có chút nhãn lực, biết rằng làm như vậy chỉ khiến bản thân càng thêm hèn mọn và ghê tởm.
“Ngươi chủ động ra tay khiêu khích, nếu như trong thời bình đáng lý ra phải nhận lấy một trăm roi quân đội, do đang dưới tình trạng cảnh giới chiến tranh, hình phạt sẽ được bảo lưu trước, nhưng chiến tích sẽ bị trừ một trăm, ngoài ra phải giặt đồ cho tất cả mọi người trong doanh trại một tuần, bao gồm cả đồ lót và tất!” Gã cựu binh tóc vàng nói một cách dửng dưng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây