Ngẩng đầu, híp mắt nhìn cột quang mang kỳ dị kia, Tôn Ngộ Không bỗng chốc ngây người. Có biết bao nhiêu lần, hắn cũng từng nằm trên đỉnh Hoa Quả Sơn như thế, ngắm nhìn ánh mặt trời xuyên qua màn mây đen sau cơn mưa lớn, rải xuống muôn vàn đốm sáng lấp lánh. Những khi ấy, lòng hắn lại bình yên đến lạ. Giống như lúc này, hắn từ từ nhắm mắt, dang rộng tứ chi, nằm trên đỉnh pho tượng của chính mình, mặc cho ánh sáng ấm áp chiếu rọi.
Chẳng mấy chốc, Tôn Ngộ Không đã thiếp đi. Đó là sự buông lỏng tuyệt đối, cả về thể xác lẫn tinh thần. Bấy lâu nay, hắn luôn phải gánh chịu áp lực khổng lồ, thứ áp lực thôi thúc hắn không ngừng tiến về phía trước, không ngừng mạnh mẽ hơn, không ngừng chiến đấu. Nhưng đồng thời, nó cũng giày vò tâm hồn hắn, vốn chỉ mong một đời an yên, không tranh với đời.
Đã bao nhiêu lần, Tôn Ngộ Không gần như gục ngã. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đứng vững. Mỗi lần đau đớn đều khiến tâm hồn hắn thêm kiên cường. Nhưng dù một nội tâm sắt đá đến đâu cũng có mặt yếu mềm của nó. Giờ đây, khi tất cả đã kết thúc, sự dịu dàng trong tim Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng được tự do bộc lộ.
Hắn nằm đó, không chút phòng bị, ngủ một giấc ngon lành mà không cần lo lắng bị người tập kích. Hắn không cần lo lắng cho sự an nguy của sư phụ và sư đệ, bởi vì sẽ không còn ai có thể làm hại họ. Hắn không cần phải tính toán mưu kế, không cần phải đề phòng bất kỳ ai. Tôn Ngộ Không vô cùng tận hưởng sự thư thái này.
Hắn nhớ cuộc sống vô lo vô nghĩ ngày trước ở Hoa Quả Sơn, ngày ngày rong chơi khắp núi non, hái hoa bắt bướm, lúc rảnh rỗi thì tìm Ngưu Ma Vương cùng vài người bạn uống rượu, so tài võ nghệ. Đáng tiếc, những ngày tháng ấy đã không còn nữa. Dù tất cả đã kết thúc, nhưng tất cả đều không thể trở về như cũ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây