Vừa đặt chân lên đỉnh Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không đã nhìn thấy bóng hình nữ tử ngồi dưới gốc đào cổ thụ. Hắn biết, đó chính là Phàm Hinh. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng trong lòng hắn lại có một cảm giác nhung nhớ khó tả. Tôn Ngộ Không không hiểu rõ cảm giác này, chỉ gán nó cho sự quan tâm như đối với Bát Giới hay Lão Sa.
Phàm Hinh cũng cảm nhận được sự xuất hiện của Tôn Ngộ Không. Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống đất, xoay người nhìn hắn, không giấu được niềm vui mừng trong ánh mắt. “Ngộ Không, ta biết ngươi sẽ trở lại, nên ta vẫn luôn ở đây chờ đợi!”
Tôn Ngộ Không bỗng dưng cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng niềm vui sướng gặp lại Phàm Hinh nhanh chóng xua tan cảm giác đó. Hắn thoắt một cái đã xuất hiện trước mặt nàng, cẩn thận đánh giá một phen rồi nói: “Ừ, rất tốt, nhưng vẫn còn thiếu sót một chút, đáng tiếc.”
Thấy Tôn Ngộ Không lại dựa vào hình dạng do mình tưởng tượng ra, Phàm Hinh không khỏi đỏ mặt, vội vàng hỏi: “Thiếu sót chỗ nào? Bộ dạng trước đây của ta Bát Giới còn khen không ngừng đấy.”
Tôn Ngộ Không cười nói: “Tên ngốc đó nhìn thấy phụ nữ nào cũng khen xinh đẹp. Ngươi không thấy thiếu gì sao?” Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Cái đuôi! Sao lại không có đuôi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây