Cố Chiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên ổn. Bỗng nhiên, từ phía trước vang lên một tiếng khịt mũi khinh miệt. Tuy âm thanh rất khẽ, nhưng lại mang theo vẻ miệt thị, dù xung quanh ồn ào náo nhiệt cũng không thể che lấp được.
Nàng ngừng tay đang đung đưa chiếc đèn lồng hình thỏ, nghiêng người nhìn về phía trước.
Điều đầu tiên đập vào mắt là một chiếc đèn lồng hình thỏ khác, nhìn lên trên là một thiếu niên vóc dáng tương tự nàng, mặc áo xám, đầu đội khăn xếp.
Cố Chiêu nhíu mày: Người này là ai, chưa từng gặp!
Bùi Minh Hạo chạm phải ánh mắt của Cố Chiêu, nét mặt thoáng ngẩn ra.
Ban nãy Cố Chiêu quay lưng nói chuyện với Triệu Gia Hữu, hắn chỉ thấy bóng lưng, không thấy mặt. Lúc đầu hắn tưởng người đứng cùng tên to xác Triệu Gia Hữu cũng là một gã thô lỗ nhút nhát, nào ngờ dung mạo lại xuất chúng đến vậy.
Bùi Minh Hạo vô thức thu lại vẻ khinh thường trên mặt, chắp tay về phía Cố Chiêu, nhẹ nhàng nói: “Tại hạ Bùi Minh Hạo.”
Cố Chiêu gật đầu: “Cố Chiêu.”
Lúc này, tiếng trống phía trước bắt đầu dồn dập, nến trong những chiếc lồng đèn trên tay bọn trẻ đều được thắp sáng. Cứ cách một đoạn đường lại có một người đàn ông tráng kiện cầm đuốc, họ không nói cười, vẻ mặt nghiêm nghị, rõ ràng là những người giữ gìn trật tự, trông nom lũ trẻ cầm đèn.
Ánh nến soi sáng cả một vùng.
Triệu Gia Hữu vừa thắp xong đèn lồng hình con bò của mình, thì nghe thấy tiếng nói, liền ngạc nhiên: “Ủa, sao đệ lại ở đây?”
Bùi Minh Hạo nghiêm mặt, ra vẻ điềm tĩnh phẩy tay áo: “Đệ ở đây thì có gì lạ?”
Cố Chiêu nhìn hai người, có chút bất ngờ.
“Gia Hữu ca, hai người quen biết nhau à?”
Bùi Minh Hạo cau mày, Triệu Gia Hữu cũng tỏ vẻ khó chịu.
Cố Chiêu lập tức hiểu ra tiếng khịt mũi lúc nãy của Bùi Minh Hạo là nhắm vào ai.
Triệu Gia Hữu kéo Cố Chiêu lại gần, nhỏ giọng nói: “Hắn là em họ con dì ta, trước đây sống ở trấn Thông Ninh cạnh đây, mấy năm trước chuyển đến thành Tĩnh Châu, chẳng hiểu sao hôm nay lại tới đây.”
Rõ ràng hắn rất ghét người em họ này, vẻ mặt đầy chán ghét: “Thật là xui xẻo!”
Cố Chiêu gỡ nhẹ tay Triệu Gia Hữu đang nắm tay mình, liếc nhìn Bùi Minh Hạo, thấy hắn đang đảo mắt nhìn lên trời.
Cố Chiêu: “Em họ con dì? Hai người không hợp nhau à?”
“Thông minh!” Triệu Gia Hữu giơ ngón cái với Cố Chiêu: “Chiêu đệ quả là tinh tường.”
Cố Chiêu mỉm cười, không để ý đến lời khen có phần lố bịch của Triệu Gia Hữu, tiếp tục lắng nghe.
Triệu Gia Hữu liếc xéo, vừa ghen tị vừa bực bội: “Hắn ỷ vào cha mình là tú tài, bản thân lại lanh lợi, còn cha ta chỉ là người gõ mõ cầm canh nghèo khó, luôn nhìn ta bằng nửa con mắt, động một tí là khịt mũi khinh thường, ta mà hòa thuận với hắn mới là lạ.”
Cố Chiêu bật cười: “Hắn xem huynh như kẻ ngốc.”
Triệu Gia Hữu gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, Chiêu đệ quả là sáng suốt!”
Đột nhiên, Triệu Gia Hữu vỗ tay: “À phải rồi, hai người từng gặp nhau đấy! Hình như còn từng chơi chung nữa.”
Cố Chiêu: “Ồ?”
Nghe câu này, Cố Chiêu và Bùi Minh Hạo đều quay sang nhìn Triệu Gia Hữu, rồi lại liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ xa lạ.
Triệu Gia Hữu cười ha hả: “Ta cũng chỉ nghe mẹ ta kể lại, khi em họ mới sinh ra, mẹ của hắn thân thể không tốt, nên phải đem qua nhà hàng xóm nhờ cho bú sữa.”
“Chuyện này thật là trùng hợp, người đó chính là mẹ của nhóc đấy, Cố Chiêu.”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Chiêu thoáng đổi khác.
Con trai nhà Bùi tú tài ở cạnh nhà ngoại, sao nghe quen tai thế!
Nàng lén quan sát Bùi Minh Hạo vài lần, ánh mắt lướt xuống dưới, rồi lại như bị bỏng, vội vàng thu về.
Tội lỗi, tội lỗi!
Tín nữ suýt phạm sắc giới mất rồi.
Cố Chiêu thầm niệm hai câu Phật trong lòng, rồi không kiềm được mà lại liếc nhìn Bùi Minh Hạo đang ngạc nhiên khi nghe chuyện này.
Thầm than: Trời ơi, đúng là trùng hợp!
Thì ra, đây chính là đứa bé bú sữa có “chim sẻ” to đó sao.
Bùi Minh Hạo lại chắp tay với Cố Chiêu, thần thái chân thành hơn lúc nãy nhiều: “Vừa rồi tại hạ đã thất lễ.”
Hắn ngừng một chút, như đang nhớ lại điều gì, rồi mới tiếp tục hỏi: “Không biết Trương cô cô gần đây thế nào, thân thể có khỏe không? Khi về nhà, phiền Chiêu đệ chuyển lời hỏi thăm của ta đến Trương cô cô nhé.”
Cố Chiêu sững người, lúc này mới hiểu ra Bùi Minh Hạo đang hỏi thăm mẹ mình.
“Cũng được, vẫn khỏe...”
Nàng chưa nói hết câu đã bị Triệu Gia Hữu cắt ngang.
Chỉ thấy hắn túm lấy Bùi Minh Hạo, khuôn mặt tròn trịa hơn những đứa trẻ khác bỗng trở nên nghiêm nghị, trông có phần dữ tợn.
“Bùi biểu đệ, đệ đúng là toàn nói những điều không nên nói.”
Bùi Minh Hạo hất tay Triệu Gia Hữu ra: “Buông ra, đồ vô lễ!”
“Ta nói sai gì hả?”
Triệu Gia Hữu đau khổ nói: “Mẹ của Chiêu đệ tháng trước đã tái giá, đệ cứ nhắc đến bà, chẳng phải làm đệ ấy đau lòng sao!”
Cố Chiêu: ...