Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại

Chương 8: Đứng đây xem được rồi

Chương Trước Chương Tiếp

Ráng chiều nhuộm đỏ nửa vòm trời, bóng đêm dần dần xâm chiếm, nuốt trọn ánh dương. Chẳng bao lâu, màn đêm buông xuống, sắc trời chuyển sang màu lam thẫm, ánh đèn lập lòe khắp thị trấn Ngọc Khê.

“Tùng cheng cheng, tùng cheng cheng.”

Chưa đến phố Đồng Nhân đã nghe thấy tiếng chiêng trống náo nhiệt. Mặt Triệu Gia Hữulộ vẻ phấn khích, quay người gọi Cố Chiêu, vẫy tay hét lớn:

“Nhanh lên, kẻo muộn mất, họ sắp xuất phát rồi!”

Cố Chiêu nhìn vẻ nóng lòng trên mặt hắn, không khỏi bật cười.

Con nít thì chính là con nít, miệng thì nói rước đèn là trò trẻ con, vậy mà giờ đây, thấy cảnh náo nhiệt, lại hối hả chạy đến xem!

Đối diện với ánh mắt như trêu chọc của Cố Chiêu, mặt Triệu Gia Hữuđỏ lên, có vẻ ngượng ngùng.

Hắn hạ chiếc đèn lồng vẫn vác trên vai xuống, ấp úng vài câu rồi ưỡn ngực lên, ra vẻ nghiêm nghị mà nói:

“Đừng hiểu lầm, cha ta dặn hôm nay phải trông chừng nhóc. Ừm, chứ không phải ta ham vui, cũng chẳng phải thích xem náo nhiệt đâu.”

Cố Chiêu không vạch trần, cười tươi chắp tay với Triệu Gia Hựu: “Ra là vậy à, vậy phiền Gia Hữuca rồi.”

Mặt Triệu Gia Hữucàng đỏ hơn.

“Không, không có gì, chuyện... chuyện nhỏ thôi.”

Hắn lúng búng vài câu mà ngay cả bản thân cũng không rõ đang nói gì, rồi cúi đầu nhìn Cố Chiêu đang bước lên phía trước.

Lạ thật, thằng nhóc Cố Chiêu này ốm một trận, tính tình lại trở nên hoạt bát hơn hẳn. Ngày trước có bao giờ đùa giỡn với hắn thế này đâu, chỉ biết suốt ngày ru rú trong nhà, chẳng chịu ra ngoài chơi.

Bé tí mà cứ như ông cụ non, mặt mũi lúc nào cũng nghiêm nghị.

Triệu Gia Hữu chợt nhớ đến mẹ của Cố Chiêu, rồi tự nhiên hiểu ra.

Phải rồi, trước kia mẹ của Cố Chiêu là Trương thị luôn gò bó nhóc, giờ đây bà ta đã tái giá, không còn ai ràng buộc nữa nên tính tình cậu nhóc dĩ nhiên sẽ có thay đổi.

Tiếng trống kèn náo nhiệt từ phố Đồng Nhân thu hút tâm trí Triệu Gia Hữu. Hắn tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ, xách đèn lồng bước theo Cố Chiêu.

Đêm nay là Tết Nguyên tiêu, đoàn rước đèn xuất phát từ phố Đồng Nhân. Hai bên phố xá nhà nhà treo đèn kết hoa, không khí rộn ràng khắp nơi.

Lũ trẻ tham gia rước đèn, tay cầm đèn lồng con giáp, cổ tay buộc chỉ đỏ, đứng thành hai hàng ngay ngắn. Thi thoảng, chúng lại ghé tai nhau, thì thầm to nhỏ những câu chuyện con trẻ.

Cố Chiêu kéo Triệu Gia Hữu đang tò mò ngó nghiêng, len lỏi qua đám đông, nhìn đoàn người rồi chọn đứng ở cuối hàng.

Triệu Gia Hữu không hài lòng: “Ta không muốn đứng đằng đuôi, phía trước náo nhiệt hơn, chúng ta lên đằng trước đi.”

Cố Chiêu nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả thật phía trước náo nhiệt hơn nhiều.

Chỉ thấy những người đóng vai ngư ông, bà mối tay cầm quạt xếp và gậy lúa, đi cà kheo theo nhịp trống, nhảy múa vui nhộn. Trong đám đông, thi thoảng lại vang lên tiếng hò reo, cổ vũ.

Đằng sau họ là những bà cụ mặc áo đỏ, đầu cài hoa đỏ, miệng cười tươi rói, đội trên đầu những chiếc thuyền hoa mái hồng viền xanh, nhún nhảy rất sinh động.

Đây là cảnh dân chài chèo thuyền trên cạn, cầu mong năm tới đánh bắt được nhiều cá.

Dù là người đi cà kheo hay chèo thuyền trên cạn, ai nấy đều trang điểm lòe loẹt, khôi hài.

Mới chỉ là màn dạo đầu mà đã nhộn nhịp thế này, có thể tưởng tượng, khi đoàn rước đèn bắt đầu diễu hành, khung cảnh sẽ còn tưng bừng đến nhường nào.

Triệu Gia Hữu vừa dứt lời đã định bước lên phía trước, Cố Chiêu vội giữ hắn lại, khuyên giải.

“Chúng ta đến muộn, cứ đứng ở đây thôi.”

“Không được.” Triệu Gia Hữu từ chối.

“Nhóc đứng ở đây đi, ta sẽ chen lên trước xem thử, nếu có chỗ ta sẽ gọi nhóc.”

Triệu Gia Hữu nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía trước với ánh mắt thèm thuồng. Hắn nghĩ bụng, với thân hình cao lớn của mình, chỉ cần đứng trước mặt lũ trẻ con kia, chúng dám không nhường chỗ sao?

Vừa nói, Triệu Gia Hữu vừa giơ tay định gạt tay Cố Chiêu ra, rõ ràng đã quyết tâm chen ngang.

Cố Chiêu hết cách, đành phải dùng đến chiêu độc.

Nàng chủ động buông tay Triệu Gia Hữu ra, nhún vai, làm ra vẻ không quan tâm, nói:

“Vậy huynh cứ đi đi.”

“Huynh xem phía trước toàn trẻ con, với thân hình cao lớn của huynh mà chen vào, thì chẳng khác nào cò đứng giữa bầy gà, sẽ nổi bật lắm.”

“Mọi người nhìn vào, ánh mắt đầu tiên chắc chắn sẽ đổ dồn về phía huynh đấy.”

“Mà nhìn thì bị nhìn thôi, cũng chẳng sao. Ta nghe mọi người nói, năm ngoái huynh nói không tham gia rước đèn, là vì xấu hổ, tại huynh trèo cây tre bị ngã rách cả quần.”

“Đi đi, để mọi người biết huynh là kẻ nói không giữ lời.”

Cố Chiêu vẫn còn giữ thể diện cho Triệu Gia Hữu, không nói ra chuyện hắn bị lộ mông.

Bị vạch trần chuyện cũ, Triệu Gia Hữu kêu lên: “Cố Chiêu, nhóc!”

“Thôi được rồi, được rồi!” Cố Chiêu vỗ nhẹ tay đang chỉ vào mình của hắn, dỗ dành: “Đừng lên phía trước nữa, đứng đây cũng xem được mà. Phía trước tiếng trống kèng inh ỏi thế kia, chẳng mấy chốc tai sẽ điếc mất.”

Triệu Gia Hữu nghĩ ngợi một lúc, thấy cũng có lý, bèn ngoan ngoãn đứng lại phía sau.

Hắn không phải sợ mất mặt đâu, chỉ là sợ tai bị điếc thôi!

“Hừ!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)