Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại

Chương 7: Trẻ con

Chương Trước Chương Tiếp

Nói xong chuyện này, cả hai đều im lặng.

Ông lặng lẽ ăn nốt bánh và canh, lau mặt, rửa ráy qua loa, ngâm chân cho ấm rồi mới lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại.

“Được rồi, bà à, bà đi làm việc đi, ta ngủ trước đây.”

Bà cụ Đỗ dọn dẹp bàn ăn, bước ra khỏi phòng Đông, khẽ khàng đóng cửa lại. Bà ngẩng đầu nhìn về phía phòng Tây.

Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng dịu dàng xuyên qua song cửa sổ, chiếu rọi lên khuôn mặt Cố Chiêu đang ngồi bên bàn.

Trên bàn bày đồ nghề đi tuần của Cố Xuân Lai, lụa bọc đèn đã bị ám khói đen xỉn. Cố Chiêu cúi đầu, chăm chú lau chùi.

Cụ bà định mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, thở dài, bưng chén đĩa đi về phía bếp.

Thôi vậy, lão già nói cũng có lý.

“Không làm gì còn hơn chạy lung tung”, đây chính là lời của các quan lớn trong phủ nha đã nói mà, bà cứ đi làm việc của mình thôi vậy.

...

Ánh mắt Cố Chiêu dõi theo bóng lưng bà cụ. Nàng đã nghe hết cuộc trò chuyện của bà và ông nội.

Phòng Đông và phòng Tây chỉ cách nhau một gian nhà chính. Tuy ban đầu bà cụ nói khẽ, nhưng càng nói càng nóng giận, giọng về sau không còn nhỏ nữa.

Cố Chiêu dù không muốn nghe cũng khó lòng tránh khỏi.

Giờ thì nàng đã hiểu, mẹ nàng năm xưa đã qua mắt bà cụ như thế nào.

Thì ra, là nhờ một đứa bé trai có “chim sẻ” sinh ra rất đẹp mắt, đã đánh lừa được bà nội.

...

Chiếc đèn lồng sáu mặt bọc lụa đặt trên bàn tre xanh. Cố Chiêu đã lau chùi kỹ lưỡng từng mặt lụa, không còn thấy vết đen do khói bám.

Qua năm tháng, lớp lụa vốn trắng tinh giờ đã ngả sang màu vàng nhẹ.

Cố Chiêu lướt nhẹ ngón tay qua lớp lụa, ánh mắt thoáng vẻ tò mò.

Lớp bụi mờ bám trên đèn lồng, cùng với những sợi tro xám nàng gỡ từ người Triệu Đao, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm rõ nét. Chúng bay lơ lửng nhưng không thể thoát khỏi những ngón tay đang nắm chặt của Cố Chiêu.

Dưới tác động của ánh nắng, lớp bụi mờ ấy héo rũ như cà tím bị phơi sương.

“Cái này là cái gì nhỉ?” Cố Chiêu miết nhẹ đám bụi mờ, không ngờ vừa chạm vào, lớp bụi vốn đã héo rũ lập tức biến thành bột xám.

Một cơn gió thoảng qua, bột xám tan biến không còn dấu vết.

“Ơ!” Cố Chiêu chống tay đứng dậy.

Nàng thử quẹt tay lên mặt bàn tre xanh, nhìn những ngón tay vẫn sạch sẽ, không khỏi ngạc nhiên.

Chẳng lẽ lớp bụi mờ kia đã bị ánh nắng làm cho tan biến?

...

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Cố Chiêu còn đang mải suy nghĩ về lớp bụi mờ, mặt trời đã từ phía Đông ló dạng, chậm rãi nhưng kiên định di chuyển về phía Tây.

Vào giờ Dậu, khi mặt trời sắp lặn, Triệu Gia Hữu - con trai út của Triệu Đao đến trước cổng nhà Cố Chiêu.

“Cố Chiêu, đi thôi!”

Cố Chiêu xách chiếc đèn lồng hình thỏ đã chuẩn bị sẵn, vẫy tay chào bà cụ:

“Bà ơi, Triệu Gia Hữu đến rồi, con đi đây.”

Bà cụ vỗ nhẹ vai Cố Chiêu, khẽ trách: “Gọi là Gia Hữu ca chứ.”

Cố Chiêu ngoan ngoãn đáp: “Dạ, cháu biết rồi.”

Trời đông lạnh giá, Cố Chiêu mặc chiếc áo khoác màu xanh. Bà cụ giúp nàng kéo chặt vạt áo: “Đi đi, trời lạnh lắm, đừng mải chơi ngoài đường, theo sát mọi người nhé. Cầu nguyện xong thì về sớm.”

Cố Chiêu mỉm cười với bà cụ: “Dạ!”

Chào tạm biệt bà cụ xong, nàng nhanh chóng ra cổng. Bà cụ vẫn đứng trong sân nhìn ra. Cố Chiêu đứng trước mặt Triệu Gia Hữu, ngập ngừng một chút rồi lên tiếng:

“Gia Hữu ca.”

Bà cụ tuy già nhưng tai vẫn thính. Nghe Cố Chiêu gọi một tiếng “Gia Hữu ca”, mặt bà lộ vẻ hài lòng rồi mới quay vào nhà.

Triệu Gia Hữu tỏ vẻ như nhìn thấy ma: “Cố Tiểu Chiêu, nhóc uống nhầm thuốc à?”

“Chậc, gọi Gia Hữu ca cơ đấy.” Hắn giả vờ rùng mình, thân hình to lớn run lên, khiến Cố Chiêu phải đảo mắt.

Cố Chiêu: “Đi đi đi, nếu không phải bà đang nhìn, xem ta có gọi Gia Hữu ca không, đúng là khi không cho huynh mặt mũi!”

Nàng đá nhẹ vào chân Triệu Gia Hữu, ra hiệu hắn mau đi theo.

Hai người cùng đi về phía phố Đồng Nhân ở trấn Ngọc Khê.

Triệu Gia Hữu vắt chiếc đèn lồng lên vai, sải bước về phía trước, chẳng mấy chốc đã vượt qua Cố Chiêu.

Hắn không chịu đi đứng đàng hoàng, mà ưỡn ngực thẳng lưng, múa may tay chân, cố tình bước những bước dài rộng, ra vẻ oai phong lẫm liệt.

Triệu Gia Hữu liếc mắt, vênh váo hỏi: “Thế nào, có giống đại tướng quân không? Trông oai phong lắm đúng không?”

Cố Chiêu: .......

Thật không dám nhìn.

Trên đường, Triệu Gia Hữu vẫn càu nhàu không ngớt: “Tại nhóc hết, cha ta bảo nhóc nhát gan, không dám đi rước đèn một mình, còn nói rừng trúc tối om, báo hại ta phải đi cùng nhóc.”

Cố Chiêu: “Thúc ấy nói bậy.”

Triệu Gia Hữu chẳng để ý, vẫn tiếp tục lải nhải. Hắn giơ tay ra, ra hiệu cho Cố Chiêu nhìn.

Cố Chiêu không hiểu: “Gì thế?”

Triệu Gia Hữu: “Chậc, rõ ràng thế mà không nhìn ra à. Nhìn tay ta này, to như vậy, thân hình cao lớn thế này.”

Hắn hạ giọng, giả vờ trầm tĩnh: “Hừm hừm, Cố Tiểu Chiêu này, ta nói cho nhóc biết, ta khác nhóc, giờ ta là người lớn rồi.”

“Nếu không phải phải đi cùng nhóc, ta đường đường là người lớn sao phải đi rước đèn, treo trúc cầu nguyện chứ.”

Triệu Gia Hữu nhếch môi, khinh khỉnh thốt lên hai chữ: “Trẻ con!”

Cố Chiêu: ......

Rốt cuộc ai mới là trẻ con chứ!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)