Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại

Chương 10: Nói bậy nói bạ

Chương Trước Hết Chương

Rõ ràng là Gia Hữu ca nhà nàng nhắc trước mà.

Bùi Minh Hạo nghẹn lời, vừa hổ thẹn vừa e dè liếc nhìn Cố Chiêu, xin lỗi: “Thật xin lỗi, tại hạ lỡ lời.”

Cố Chiêu lắc đầu, ý bảo không sao, nhưng chưa kịp để Bùi Minh Hạo thở phào thì lại nói tiếp: “Nhưng mà...”

Bùi Minh Hạo nín thở: “Sao?”

Vẻ mặt Cố Chiêu hơi cổ quái, nàng cẩn thận nhớ lại lời bà cụ nói sáng nay, rồi ngờ vực hỏi:

“Sao lại gọi ta là Chiêu đệ?”

Bùi Minh Hạo nhìn sang Triệu Gia Hữu. Triệu Gia Hữu ưỡn ngực, hừ một tiếng rồi nói lớn: “Đúng rồi đúng rồi, đệ đâu thân với Cố Chiêu như ta.”

Vẻ mặt Bùi Minh Hạo thoáng ngỡ ngàng, rồi có hơi lúng túng, ngượng ngùng nói: “Phải, phải...” Ta tự tiện quá.

Cố Chiêu: “Gọi là Chiêu ca!”

Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị lời nói dõng dạc của Cố Chiêu cắt ngang.

Bùi Minh Hạo ngớ người: “Hả?”

Cố Chiêu: “Đúng thế, ta hơn đệ hai ngày.”

Nàng giơ hai ngón tay trước mặt Bùi Minh Hạo, nói chắc nịch: “Hơn hai ngày cũng vẫn là ca ca. Ta nghe bà nội nói rồi, ta sinh trước đệ hai ngày, chuyện này là chắc chắn, không sai được!”

Bùi Minh Hạo lắp bắp: “Chiêu, Chiêu ca.”

“Ừ, thế mới phải.” Cố Chiêu hài lòng thu lại những ngón tay suýt chọc vào mắt Bùi Minh Hạo: “Thôi, đoàn người sắp đi rồi, đừng nói chuyện nữa, coi chừng vấp ngã.”

Bùi Minh Hạo vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp hoàn hồn thì Cố Chiêu đã chẳng thèm để ý đến hắn nữa, hăm hở chuẩn bị lên đường.

...

Tiếng trống chiêng vang trời, đêm hội rước đèn rộn ràng bắt đầu. Từng chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng lung linh ấm áp, như những con đom đóm mùa hè, nối đuôi nhau uốn lượn về phía trước.

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, chợt một bé gái xuất hiện. Bé gái chừng bảy tám tuổi, tóc khô xơ ngả vàng, tết hai bím nhỏ, tay cầm chiếc đèn lồng hình con chuột mắt đỏ, chậm chạp bước tới.

Cô bé lặng lẽ theo sau nhóm Cố Chiêu.

Cô bé mặc chiếc áo đỏ, có lẽ vì áo quá mỏng, khi gió thổi qua, cô bé khẽ ngẩng đầu, ánh nến từ chiếc đèn chuột hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao.

“Rước đèn nào~” Tiếng chập cheng vang lên, đoàn người rộn ràng chậm rãi tiến bước.

Trời đông giá rét, trăng lạnh lên cao, gió lạnh dần nổi lên.

Đi được bốn con phố, đứa trẻ ban đầu còn vui vẻ phấn khởi, vừa đi vừa nói chuyện phiếm giờ đã như quả cà bị sương giá, ủ rũ xụ mặt.

Ngay cả Triệu Gia Hữu và Bùi Minh Hạo cũng có chút mệt mỏi, không còn đấu võ mồm nữa, cũng không thèm nhìn người đi cà kheo, cũng chẳng buồn xem múa thuyền trên cạn.

Mím môi, cúi đầu bước đi vất vả, chỉ muốn nhanh chóng đi hết đoạn đường, sớm về nhà.

Cố Chiêu thì vẫn ổn.

Vì ngày hôm nay, nàng đã đặc biệt lót thêm bông vào trong giày, chân ấm áp, thân thể cũng không thấy lạnh, bước đi thoăn thoắt.

Nàng xách đèn lồng hình con thỏ, còn có tâm trạng nhìn ngó xung quanh.

Nhìn một cái, nàng liền chú ý đến bé gái đi theo sau Triệu Gia Hữu, không biết bé gái này đi theo từ lúc nào, một thân áo khoác đỏ dưới ánh nến càng thêm rực rỡ.

Hình như nhận thấy ánh mắt của Cố Chiêu, cô bé từ từ, cổ hơi cứng đờ, ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen láy nhìn Cố Chiêu, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, khuôn mặt trắng bệch không chút sinh khí.

Theo nụ cười này, đồng tử đen láy của cô bé đột nhiên co rút lại, cuối cùng chỉ còn lại kích thước bằng hạt đậu xanh.

Lòng trắng chiếm toàn bộ đôi mắt hạnh to tròn, xinh đẹp và sáng ngời kia.

“Hơ!” Cố Chiêu hít một hơi lạnh.

Hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, lan dần đến đầu ngón tay, khoảnh khắc đó, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.

Thình thịch!

Thình thịch!

Như tiếng trống trận!

...

“Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?” Triệu Gia Hữu ngạc nhiên vỗ vai Cố Chiêu.

“Hả?” Cố Chiêu thấy đau, trong nháy mắt hoàn hồn.

Nàng chớp mắt, nghiêm túc nhìn lại phía sau Triệu Gia Hựu.

Ở đó làm gì có bé gái mặt mày trắng bệch nào đâu, ở đó, chỉ có một bé gái cười e thẹn, mặt mày hồng hào.

Vẫn là chiếc áo khoác đỏ đó, búi tóc nhỏ mềm mại nhảy nhót theo từng bước đi, ngẩng đầu nhìn người khác trông vô cùng ngây thơ, hồn nhiên.

Cố Chiêu trợn to mắt, chớp mắt nghi ngờ: ... Là nàng hoa mắt sao?

Triệu Gia Hữu không đợi được câu trả lời của Cố Chiêu, lại đưa tay đẩy nàng.

“Này, đệ làm sao vậy, vẻ mặt đó là sao, gặp ma rồi à?”

“Ê! Nói gì vậy!” Cố Chiêu còn chưa kịp trả lời, Bùi Minh Hạo ở phía trước đã không vui, hắn quay người lại, dùng sức kéo tay áo Triệu Gia Hữu, trách móc không thôi.

“Người đọc sách không nói chuyện ma quỷ, trưởng bối nhà huynh không dạy huynh sao, ban ngày đừng nói chuyện người, ban đêm đừng nói chuyện ma.”

“Huynh xem huynh kìa, nói năng bừa bãi cái gì vậy? Suỵt, cẩn thận lời nói!”

“Á!” Triệu Gia Hữu vừa nói ra chữ “ma”, đã có chút hối hận.

Cha hắn và ông nội của Cố Chiêu đều là người gõ mõ cầm canh ban đêm, đi đường đêm nhiều, đôi khi cũng gặp phải một số chuyện kỳ lạ.

Ban ngày đừng nói chuyện người, ban đêm đừng nói chuyện ma, câu này hắn sao lại không hiểu.

Chỉ là, bị người em họ Bùi Minh Hạo luôn đối đầu với hắn giáo huấn như vậy, Triệu Gia Hữu lại có chút mất mặt thôi.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, đủ loại cảm xúc, chỉ có bản thân hắn mới hiểu.

“Phi phi phi!”

Triệu Gia Hữu liên tục nhổ xuống đất mấy cái.

Cuối cùng, vẫn là những chuyện kỳ quái mà cha hắn kể đã tạo cho Triệu Gia Hữu áp lực lớn hơn, hắn cúi đầu nhận lỗi, lầm bầm với mọi người xung quanh.

“Tiểu tử vô lễ, đã quấy rầy các vị đại nhân, đắc tội đắc tội.”

Làm xong việc này, Triệu Gia Hữu lấy tay áo lau bừa miệng, liếc nhìn Bùi Minh Hạo: “Được chưa.”

“Ừm.” Bùi Minh Hạo miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi.”

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)