“Đêm đó, Mễ Lan cố tình mở khóa cửa để tôi lặng lẽ lẻn vào nhà, khi đó cặp vợ chồng khốn nạn kia không biết đã cho Mễ Lan ăn cái gì, cô bé ngồi ngây ngốc trên ban công như thể sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào. Tôi lẻn vào nhà, đầu tiên dùng hai búa hạ gục Mễ Vĩ Quân, chỉ còn lại Tống Nhã Lệ vừa giãy dụa vừa thét chói tai cầu xin tôi thả ả ra.
Hì hì hì, thật là buồn cười. Càng là người có tội lỗi không thể tha thứ lại càng yêu quý tính mạng của mình. Nhưng làm gì có cửa? Sau khi tôi đánh ả bất tỉnh thì lôi ả và Mễ Vĩ Quân vào trong phòng. Tôi gọi Mễ Lan tới, khi ấy cô bé đã tỉnh táo lại một chút. Tôi hỏi cô bé muốn làm như thế nào, có muốn giữ lại một mạng cho cha mẹ không?
Mễ Lan liền lấy một con dao nhỏ trong bếp và không chút do dự cắt cổ bọn hắn. Tiếp theo chúng tôi cùng nhau dọn dẹp hiện trường, nguỵ trạng thành có kẻ đột nhập và cướp bóc. Sau đó tôi rời đi và cô bé giả vờ làm nạn nhân duy nhất còn sống sót.”
“Tôi có một câu hỏi,” Mộ Dung Vũ Xuyên cắt ngang. “Tại sao ở hiện trường vụ án không có dấu chân máu của cô mà chỉ có dấu chân của Mễ Lan?"
"Trước khi vào nhà tôi đã bọc mấy lớp vớ vào giày, đồng thời cố tình không giẫm lên vết máu khi đi lại trong phòng, sau đó chỉ cần lau dọn một chút thì sẽ không để lại dấu chân."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây