“Đúng như ông nói, chúng tôi làm sao có thể vô duyên vô cớ bắt ông chứ, hả? Chúng tôi đã nhìn chằm chằm ông rất lâu. Dù sao ông cũng không có khả năng thoát tội, trước sau gì cũng bị tử hình thôi. Ông có khí khái đàn ông chút đi, sảng khoái nhận tội cho rồi.”
“Tử hình?!” Người đàn ông ra sức giãy giụa nhưng bị Tào Thanh đè xuống. “Tôi dựa vào cái gì mà bị tử hình? Tôi đâu có phạm tội chết đâu.”
“Đừng dông dài với hắn làm gì, đưa lên xe đi,” Tiếu Kiến Chương nói. “Tôi sẽ liên lạc với tổ trưởng.”
"Các người nói cho rõ ràng đi, tại sao tôi phải bị tử hình chứ?", người đàn ông lăn lộn trên mặt đất, sống chết cũng không chịu đi. “Sáng nay tôi mới được thả ra khỏi trại tạm giam, mới ăn một bát hoành thánh, ngủ một giấc, còn chưa kịp làm gì hết mà!”
“Đừng nghe gã nói bừa.” Tiếu Kiến Chương lại đạp cho ông ta một cước. “Loại người này lúc ta làm việc với Võ đội trưởng đã gặp nhiều rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây