“Một bộ thi thể cũng đáng để tranh giành sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên trốn sau lưng Lục Tiểu Đường nói lầm bầm.
"Anh đã bao giờ nhìn thấy một thi thể đẹp và không bị phân hủy như vậy chưa? Bởi vì cuộc sống thứ hai của cô bé là do ông cố của tôi trao cho. Nếu không cô bé sẽ thối rữa trong bùn hoặc biến thành một thây ma xấu xí. Và bây giờ cô bé có sinh mệnh và vẻ đẹp gần như vĩnh cửu. Mười năm sau, trăm năm sau, thậm chí khi chúng ta đều đã già đi và thối rữa thành đất thì cô bé vẫn không thay đổi."
“Nhưng dù sao cô ấy cũng đã chết rồi.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
"Bạn của tôi, hiểu biết của anh về cái chết quá hạn hẹp." Barto Lomeo nói. "Nếu anh chỉ đo lường theo tiêu chuẩn vật chất của con người thì đúng là có thể nói như vậy. Tuy nhiên ở cấp độ tinh thần, khi hiểu rằng mọi thứ có thể tham gia vào dòng chảy của vạn vật trong tự nhiên và việc duy trì sự tồn tại của các đặc tính riêng đó có thể được gọi là ‘sống’. Đó là sự thăng hoa vượt ra ngoài suy nghĩ hẹp hòi của con người. Người xưa đã ngộ ra thiên cơ và hiểu được mọi thứ cho nên mới có xác ướp Ai Cập vĩ đại tồn tại, có Phật giáo chuyển thế. Thật đáng tiếc, con người ngày nay bị những cỗ máy làm cho mê muội đầu óc, coi các giác quan là bản chất của sự sống. Đã ngu xuẩn còn không tự nhận thức được.”
Mộ Dung Vũ Xuyên ghé vào tai Lục Tiểu Đường nói thầm: "Lại đụng phải một tên điên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây