“Ý cô là công việc của họ à?” Tiến sĩ gật gật đầu nói. “Rất xuất sắc. Người Trung Quốc đều rất cần cù.”
“Vậy tại sao sau đó bọn họ lại muốn rời đi?”
“Mỗi người sẽ lựa chọn cho mình cuộc sống khác nhau. Vợ chồng bọn họ cá tính mạnh, thích khiêu chiến, làm việc gì cũng rất hứng thú và đầy quyết tâm.” Ông ta cười ha hả rung động cả lồng ngực, tiếng cười khàn như tiếng cánh quạt cũ bị khô dầu. “Rất nhiều người đến rồi lại đi, họ muốn tìm kiếm một kết cục cho riêng mình, muốn tìm hiểu về nguồn gốc của sinh mệnh.”
Mộ Dung Vũ Xuyên không muốn nghe ông ta nói huyên thuyên, ông già này chẳng khác gì Trương Khải Minh, dường như mấy lão già làm trong ngành đồ cổ đều thích khoe khoang không phân biệt quốc tịch hay sao ấy. Hắn ngắt ngang: “Nơi này của ông có thi thể từ thời cổ đại không?”
“Thi thể cổ đại? Đương nhiên là có.” Tiến sĩ có vẻ kiêu ngạo. “Cổ thi ở nơi này không giống như trong bảo tàng thời đại của Anh hay bảo tàng lịch sử của Mỹ, toàn chỉ biết cướp đoạt văn vật của các quốc gia khác về chiếm làm của riêng. Cổ thi ở chỗ chúng tôi đều có nguồn gốc từ bản địa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây