“Nhất định là Mã Đào rồi.” Phạm Hiểu Bằng nói. “Khi gây án Mã Đào ăn mặc thành bộ dạng của ông già Noel, bản thân hắn lại thích dùng kéo cắt ngón tay trẻ em. Còn việc bắt cóc trẻ em về giết hại rồi lột da chế tác thành búp bê da người là để thoả mãn sở thích của tên đồng bọn Giang Minh Nguyệt. Như vậy chúng ta có thể giải thích tại sao hung thủ lại có hai thủ đoạn gây án khác nhau đối với bọn trẻ.”
Lục Tiểu Đường đáp. “Thời gian gây án của Mã Đào không hợp lý. Thi thể Mễ Lan bị trộm đi vào giữa đêm ngày 19 tháng 9, mà mới trưa ngày 20 Mã Đào đã bị bắt. Trong vòng có nửa ngày làm sao hắn có thể vừa trộm xác, vừa lột da, vừa chế tạo búp bê lại còn phải đi vứt bỏ thi thể? Tôi cảm thấy việc này là không thể nào.”
Mộ Dung Vũ Xuyên đồng ý với lập luận của cô. Hắn bổ sung thêm. “Hơn nữa quá trình chế tác Mễ Lan rất khác biệt so với Mễ Gia Hào. Búp bê da người của Mễ Gia Hào chỉ là bán thành phẩm. Khi nãy tôi đã kiểm tra sơ bộ búp bê da người của Mễ Lan. Cho dù là công đoạn lột da hay may vá cũng đều rất tỉ mỉ. Không chỉ thế, làn da thi thể còn được nướng ở nhiệt độ cao và có bôi một loại chất hoá học nào đó để chống phân huỷ và bảo trì làn da mềm mại trắng trẻo. Tóm lại, như giáo sư Trương Khải Minh đã từng nói, quá trình chế tác này cần ít nhất hai ngày. Mã Đào đúng là không thể nào làm được việc này trong một thời gian ngắn như vậy.”
“Nhưng đừng quên vẫn còn Giang Minh Nguyệt.” Phạm Hiểu Bằng nói. “Mã Đào chỉ chịu trách nhiệm bắt cóc trẻ em, còn quá trình chế tác búp bê đều là việc của Giang Minh Nguyệt, chẳng phải như vậy bọn chúng sẽ có đủ thời gian gây án sao?”
“Giang Minh Nguyệt?!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây