Trong những ngày tồi tệ ấy, mỗi khi anh gọi điện thoại tới hỏi thăm là thêm một lần em căm hận chính bản thân mình. Em rất sợ phải nghe thấy giọng nói của anh, nó chẳng khác gì một con dao sắc bén cứ cứa mãi vào linh hồn đê tiện dơ bẩn của em. Anh làm sao có thể ngờ được Tiểu Phỉ ngây thơ thuần khiết trong lòng anh lại là một đứa con gái đê tiện vô sỉ như vậy.
Có đôi lần khi anh gọi điện tới, em bảo đang học ở trường nhưng thực ra là đang nằm trên giường Lý Mặc. Ngày hôm đó khi anh tát em một bạt tai, trong lòng em vui vẻ biết bao nhiêu, em chỉ muốn thông qua cái tát đó để giảm bớt đi cảm giác tội lỗi trong lòng mình.
Thời điểm đó em đã hoàn toàn bị Lý Mặc khống chế, em chẳng còn chút lý trí nào để mà suy nghĩ cho cặn kẽ nữa. Hắn bảo em làm cái gì em đều làm cái nấy, như thể hắn chính là một vị thần đang nắm giữ vận mệnh tương lai của em. Em chỉ có thể nghe lời hắn mà cắm đầu lao về phía trước, không dám chùn bước lấy một giây, để cuộc đời em trong tương lai có thêm hy vọng, thêm ánh sáng.
Em đến chết cũng không quên được cái ngày 11 tháng 3 hôm ấy, trước hôm diễn ra ‘cuộc thi tài Con đường tơ lụa Hoa Vũ dành cho thiếu nữ’ một ngày.
Lý Mặc bảo hắn vì em mà dẫn người của ban tổ chức cuộc thi đến, một người là Phó Giám đốc Đài truyền hình tên Trịnh Vệ Đông, người còn lại là đạo diễn nhiều năm kinh nghiệm, cũng là thành viên ban giáo khảo tên Mã Hướng Long. Hắn bảo chỉ cần khiến cho bọn họ vui vẻ thì việc em vào đến vòng chung kết chỉ là chuyện nhỏ, có khi còn có khả năng đoạt được hạng hai chung cuộc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây