“Không lâu sau đó anh thấy tin tức về vụ nổ súng trên báo?”
“Đúng vậy. Lúc đó tôi rất khiếp sợ, không phải vì cô ấy đã giết người, mà là loại chuyện này tại sao cô ấy lại không nói với tôi? Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, có phước cùng hưởng có nạn cùng chia, sao cô ấy lại không hiểu được tôi? Sao cô ấy có thể bỏ lại tôi như vậy? Cô ấy phải hiểu là, tôi luôn tự nguyện cùng cô ấy gánh chịu tất cả cho dù đó có là chuyện gì đi nữa. Vì cô ấy tôi có thể hy sinh bản thân mình mà không do dự lấy một giây. Vậy mà trong thời khắc sống còn, người ở bên cạnh cô ấy lại không phải tôi, mà là một tên hạ lưu đến liếm giày cho cô ấy còn không xứng.”
Nước mắt chậm rãi lăn đầy mặt anh ta.
Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi: “Anh thật sự không biết kế hoạch của cô ấy từ trước?”
“Hoàn toàn không. Tiểu Phỉ chẳng hề tiết lộ với tôi một chút nào về kế hoạch đó cả. Tin tức về việc cô ấy bắn chết bọn người Lý Mặc rồi bị thương bỏ trốn cũng do tôi đọc thấy trên báo. Tôi lập tức xin nghỉ phép rồi lại lần nữa đến thành phố S tìm cô ấy. Tôi cũng hiểu cảnh sát đang dốc toàn lực ra truy bắt Tiểu Phỉ, một khi bị cảnh sát bắt được, cô ấy chắc chắn sẽ bị tử hình, vì thế tôi nhất định phải tìm ra cô ấy trước bọn họ. Thông qua một người bạn của Tiểu Phỉ, tôi biết đến Na Lượng, một tên xã hội đen hết thời từng có qua lại với cô ấy. Tôi dùng đủ mọi cách để tìm ra hắn, nhưng hắn lại thề thốt với tôi rằng hắn không quen Tiểu Phỉ. Không còn cách nào khác, tôi đành để lại cho hắn địa chỉ liên hệ của mình, bảo với hắn là chỉ cần hắn biết được tin tức gì về cô ấy thì phải liên lạc với tôi ngay lập tức, tôi sẽ hậu tạ…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây