Giai Điệu Tình Yêu

Chương 2: Chương 2

Chương Trước Chương Tiếp

Dù được dặn là không cần quà nhưng Thiếu Vi vẫn ghé hiệu sách mua một quyển sách ảnh 298 tệ - bằng đúng 3 buổi làm thêm của cô. Tiếp đó, cô lại mua thêm một phiếu cắt tóc giảm giá, dự định tỉa gọn lại, thay đổi một chút cho có sức sống hơn, nhưng dường như thợ cắt tóc có ý tưởng riêng. Sau 2 tiếng đồng hồ, nhìn mái tóc càng cắt càng nham nhở, càng sửa càng sai, Thiếu Vi rốt cuộc hết chịu nổi kêu dừng.

“Dài ra là đẹp ấy mà, đợi nó mọc…..” Người thợ cố chữa cháy, anh ta dùng 2 ngón tay vén phần tóc lởm chởm của cô hết sang bên này đến bên kia?

Thiếu Vi giật cổ áo choàng ra, cụp mắt, không muốn nhìn mình trong gương. Cô lấy hết can đảm nói:

“Cắt ra thế này, anh đừng lấy tiền tôi nữa”

Thợ cắt tóc ngớ người, khó xử nói: “Vậy... Tôi lấy cô nửa giá thôi nhé?”

Bàn tay giấu trong ống tay áo đồng phục rộng thùng thình của Thiếu Vi thoáng siết chặt, ánh mắt cố giữ bình tĩnh:

“Tôi không bắt anh đền là đã tốt bụng lắm rồi.”

Gió rít qua tấm bạt che mưa màu xanh thẫm vang lên tiếng phần phật. Hai người im lặng nhìn nhau khoảng năm giây, thợ cắt tóc phẩy tay, liếc cô nữ sinh một cái sắc lẹm.

Hôm đó trời không mưa, nhưng trời vẫn lạnh cắt da cắt thịt. Thiếu Vi quấn chặt áo khoác đồng phục mùa đông, men theo con ngõ nhỏ về nhà bằng lối tắt.

Cô sống ở làng đô thị. Khu này ngõ ngách chằng chịt như mạng nhện. Khói từ mấy quán xiên nướng lượn lờ dưới ánh đèn lờ mờ của cửa hàng tiện lợi. Thiếu Vi đi nhanh như bay, vượt qua cả con mèo hoang gầy trơ xương đang lảng vảng bên đường.

Một người đàn ông trung niên vừa xỉa răng vừa ngoái đầu nhìn theo cô đến tận góc quẹo, miệng lẩm bẩm:

“Phải cháu gái của Đào Cân không nhỉ? Hình như con bé này còn đang học cấp ba, sao giờ này mới về nhà?”

Đến đầu hẻm, Thiếu Vi chùi đế giày rồi đẩy cánh cửa sắt chống trộm, lách người qua. Lên đến tầng hai, cô dừng lại trước tấm thảm đỏ in chữ “ra vào bình an”, tra chìa khóa mở cửa.

“Ngoại, sao ngoại lạI không bật đèn nữa vậy?”

Thiếu Vi cất tiếng trong bóng tối mờ mịt, với tay bật công tắc bên cửa.

Đèn sợi đốt sáng lên, ánh đèn vàng ảm đạm chiếu sáng căn phòng khách chưa đến mười mét vuông. Đào Cân ngồi trên ghế mây, bà lão mắt gần như đã mù, thiu thiu ngủ. Đài radio bên cạnh chỉ còn tiếng rè rè nhiễu sóng.

“Đằng nào cũng không nhìn thấy.” Giọng bà lão khàn đục, lẫn với tiếng cựa mình khó nhọc: “Bật làm gì cho tốn điện.”

Thiếu Vi bước đến trước mặt bà, khoe:

“Hôm nay con đi cắt tóc, ngoại sờ thử xem.”

Hồi trẻ Đào Cân từng làm gia công cho mấy xưởng nhỏ ở Nghĩa Ô. Đính cườm, đạp máy may, thêu tranh chữ thập… việc gì bà cũng làm. Do làm việc quá sức khiến mắt bà yếu dần. Bởi vì không có tiền, trì hoãn mãi không chữa nên giờ mắt bà chỉ thấy mờ mờ.

Bà đưa tay lên, dò dẫm từ giữa trán Thiếu Vi đi lên, mãi hai ngón tay mới chạm đến lớp tóc cụt lụt.

“Sao mà ngắn thế?”

Thiếu Vi vuốt tóc, ngượng ngịu nói:

“Bị cắt hỏng rồi ạ…”

Đào Cân im lặng một lúc, chậm rãi nói:

“Giống cái quạt nan nhỏ.”

Thiếu Vi bật cười. Giúp bà rửa mặt, rửa chân, đỡ lên bà giường nghỉ xong cô mới trải sách vở ra bàn ăn, học đến một giờ sáng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)