Thôi Thái Bảo thở dài một tiếng, trong lòng cũng đã sáng tỏ như gương.
Còn chưa có thượng vị nên Tuyên Vương đang cố gắng điều khiển bọn họ.
Sắc mặt của thế tử của Thôi quốc công trở nên khó coi , rất nhanh sau đó Thôi Lệnh Trạch đã khôi phục lại bình thường: “Không sao cả, như vậy cũng tốt! Dù sao mặc kệ tôn nhi có đi hay không, thì chúng ta vẫn phải ở cùng phe với Tuyên Vương thôi.”
Thôi Thái Bảo gật đầu: “Chuyện này cũng không thể tránh né được nữa, nhưng ta tính toán để đệ đệ của cháu về quê, còn muội muội của cháu tìm một nhà tốt để gả, giải quyết ổn thoả mọi việc đã.”
“Phụ thân, này ·· này có phải là có chút vội vàng rồi không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây