Công Dã Hoằng mỉm cười, đẩy một chén trà qua: “Mặc dù ở đây làm trễ nãi một chút thời gian, nhưng mà không nghĩ tới tình huống bây giờ của Đại Lịch còn tệ hơn trong tưởng tượng của chúng ta, dù sao thì cũng có trò hay để xem. Tạ thế tử và quận chúa, chỉ sợ là đã sớm quên mất chúng ta.”
La Thành Võ có chút nóng nảy: “Như vậy sao được! Đi theo Trang vương đến đây nhiều ngày như vậy, ngay cả vấn đề lương thực mà hắn ta cũng không dám đồng ý, ta thấy hắn ta cũng chỉ là phế vật không làm chủ được gì! Đến bây giờ còn chưa thấy cái bóng thiên mệnh chi nhân mà Vô Ưu Tử nói tới, chẳng lẽ chúng ta cứ kéo dài như vậy?”
Công Dã Hoằng trầm tư một chút: “Đi thôi, đi vào hoàng cung nói chuyện với hoàng đế Đại Lịch một chút, dựa vào tình hình lúc này của bọn họ, một ngày còn chưa có Thái tử thì triều đình vẫn sẽ còn bất ổn, cô cũng không tin bọn họ thực sự dám cường ngạch với chúng ta.”
La Thành Võ đứng dậy lẩm bẩm: “Ngài nên sớm làm như thế, hà tất phải lãng phí thời gian lâu như vậy…”
Nói đến đây hắn ta lại có chút tức giận: “Ta thấy Vô Ưu Tử kia chính là một thần côn hết ăn lại uống! Vậy mà lại lừa gạt được bệ hạ Bắc Yên chúng ta! Chờ trở về, ta nhất định sẽ chém đầu hắn răn chúng! Cái rắm ‘người cứu hoa có thể cứu nước!’.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây