“Lão phu già cả rồi, lại ngã từ trên xe ngựa xuống, eo của ta...” Hoàng lão vừa xoa eo vừa kêu đau.
Gương mặt luôn vui vẻ của Đường Thanh Phong cũng trở nên u ám: “Mấy vị vương gia thật rảnh rỗi, vô duyên vô cớ làm khó chúng ta, ta phải đến trước mặt Hoàng thượng nói rõ ràng mới được!”
Đường Thanh Phong vừa lên tiếng, ba vị vương gia mới như vừa nhìn thấy hắn, kinh ngạc nhìn: “Đường đại nhân! Không ngờ ngài lại ở đây, chẳng phải ngài gần đây bị bệnh, đóng cửa không ra ngoài sao? Sao lại ở đây?”
Quý Trường Anh phớt lờ cuộc đấu khẩu của những người này, vén rèm xe, nghiêm túc nhìn Giang Thiên Nhược: “Người trước đó nói trời sập xuống có người gánh, lời này còn giữ lời không?”
Giang Thiên Nhược cử động thân thể, định xuống xe.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây