Âm thanh của trận mưa tên bay tới đụng vào chiếc nồi sắt đó truyền tới, Quý Thạch Đầu vừa thò đầu ra thì nhìn thấy một đám người xông tới: “A Anh, mau, tới lượt cháu lên rồi đó.”
Quý Thạch Đầu vác cái nồi lớn thật sự có hơi bất tiện, lại không thể quăng cái nồi này đi rồi tay không đánh với bọn chúng được, nhìn thấy người xông tới có hơi sốt ruột.
“… Được, ta biết rồi.”
Quý Trường Anh vừa xoay người một cái, lập tức xông vào trong đám người đó, một cây roi sắt quăng ra, quét sạch một vùng.
Quý Thạch Đầu nhe răng đứng cười: “Dũng mãnh, đúng là dũng mãnh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây