Bình vương tỉnh táo lại, nghe hắn ta nói như thế thì không nhịn được mà nhíu mày.
Đưa tiền cứu trợ đến nhưng lại không để cho ông ấy làm chủ?
“Người đến là khách, nếu Trấn An Sử đã ngàn dặm xa xôi đến Lương Châu thì phải đi tham quan phong cảnh ở nơi này mới được.”
Bình vương không tiếp lời câu nói đó.
Thứ sử của Lương Châu, Trương Cư Chính cố gắng kìm nén sự bực bội trong lòng, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Thôi Hạo mà đành gật đầu: “Đúng vậy! Nếu Thôi đại nhân đã tới rồi thì nên đi tham quan xung quanh, những chuyện khác không cần đại nhân quan tâm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây