Trên mặt Nhậm Đông Nam thoáng hiện vẻ thản nhiên, thân hình thoáng một cái đã đứng trước mặt nàng, trên mặt nở một nụ cười: “Muốn biết sao ta chạy nhanh được như vậy không?”
Mắt Quý Trường Anh sáng lên: “Cái này có thể nói được ư?”
“Tất nhiên có thể!”
Nhậm Đông Nam một tay xách nàng lên, phi nhanh trên núi, tốc độ nhanh đến mức Quý Trường Anh hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì đã chạy đi rất xa.
Nhậm Đông Nam đưa Quý Trường Anh chạy về một hướng, gió lạnh trên núi hơi buốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây