Trương Tử Vi thừa dịp vặn ngược tay hắn ta ra sau lưng, quát lên: “Đủ chưa! Ta không có thời gian ở đây chơi với ngươi! Với chút võ mèo ba chân bốn cẳng của ngươi, nếu không nhờ ngươi đi cửa sau thì ngươi còn chẳng có cơ hội đứng trước mặt ta!”
“Đúng vậy, Tôn phó đầu, chúng ta còn phải lên đường, đã chậm trễ nữa ngày rồi.” Vương Lâm đứng bên cạnh khó chịu nói với Tôn Phồn.
Trương Tử Vi đẩy Tôn Phồn ra, ánh mắt sắc bén lướt qua Vương Lâm: “Nói ít thôi, không ai bảo ngươi câm!”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía đám người lưu đày, tuy rằng bọn họ cúi đầu đào rất hăng hái, nhưng tai ai cũng dựng lên!
Cũng là một đám người thích hóng hớt chuyện người khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây