Minh Đức Đế quay đầu nhìn Quý Trường Anh: “Hòa Hoa, ngươi...”
Vô Ưu Tử nhìn Quý Trường Anh vô cùng nghiêm túc: “Quận chúa, lời lão đạo nói cũng không phải là chuyện giật gân, từ thời khắc hồn phách người trở về vị trí cũ, người cũng không chỉ là một người bình thường, mong rằng quận chúa lòng mang đại ái, phúc trạch thiên hạ. Nếu không, hôm nay hết thảy là hoa trong gương hay trăng dưới nước, sau khi tỉnh mộng, bụi về bụi, đất về đất.”
Quý Trường Anh nhìn Vô Ưu Tử chằm chằm, ông vẫn dùng vẻ mặt bình tĩnh tùy ý nàng đánh giá.
“Lúc trước người giúp Bắc Yến tính ra khoai tây và khoai lang, có phải ngài không?”
“Đúng là lão đạo.” Vô Ưu Tử thản nhiên thừa nhận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây